"Trà này mùi vị thật thơm." Thiên Nguyệt Thần tự tại uống trà, không
keo kiệt khen ngợi.
"Nếu Nguyệt chủ thích, lúc về ta tặng một phần, bất quá..." Vũ Nhật cười
tà, hai mặt nhìn nhau, lời hết thảy đều không nói ra.
Mà đổi lại bên kia, hai nam nhân không chịu lớn, đánh từ trong phòng tới
ngoài phòng.
"Chớ đắc ý quá sớm, bổn vương chỉ mới hoạt động gân cốt, hôm nay
không đánh được ngươi, bổn vương liền trụng đầu vào nước sôi." Ma
vương khinh thường nói, ma kiếm trong tay thoáng ẩn thoáng hiện.
"Ha ha..., Ma vương, bổn điện từ trước đến giờ không biết tốt xấu, hỏi
ngươi một câu, bổn điện kiếp trước, Quang Minh thần tử, ngươi đánh thắng
được sao?" Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc, tóc đã biến dài, trong mắt hiện ra
quang mang ngũ sắc, Kim Mang trường kiếm trong tay đồng thời phát ra
ánh sáng chói mắt.
"Ngươi..." Ma vương biết rõ hài tử này muốn chọc chết hắn, nhưng lại
không có biện pháp, Quang Minh thần tử, trong thiên địa, chỉ cần tồn tại
ánh sáng, lực lượng của hắn không bao giờ biến mất, giống như Ám Dạ chi
chủ, là sự tồn tại của bóng tối, không bao giờ tàn lụi.
Nhưng nếu Thiên Nguyệt Thần không khôi phục trí nhớ, năng lực của
hắn cũng không hoàn toàn khôi phục, đồng dạng Thiên Nguyệt Triệt cũng
không khôi phục năng lực Quang Minh thần tử.
"Bổn vương nhớ kỹ, trước kia ngươi đã nói, ngũ hành linh châu chưa tìm
được, năng lực của ngươi cũng chưa thể khôi phục, hôm nay công lực của
ngươi vẫn chưa đạt tới ba thành, ngươi cho là bổn vương sẽ sợ?" Ma vương
lý trí nói, hôm nay y nhất đinh làm thịt hài tử chết tiệt này.