THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 1754

Nếu như năm đó không có hắn cởi bỏ thân phận ám vệ của mình, thì y

vẫn chỉ mãi mãi ở trong bóng tối làm một cái bóng lặng lẽ, sẽ không hiểu
được thế giới này xinh đẹp đến vậy.

Chủ nhân, ngươi đang sợ cái gì?

Quỳnh Liên tựa hồ hiểu, lại không nói rõ, ánh mắt lướt qua một lớn một

nhỏ trong phòng: "Dù là ban ngày, cũng sẽ có những chỗ ánh sáng mặt trời
không thể chiếu rọi. Mặc dù vậy mọi người vẫn cảm thấy nó thực rực rỡ và
ấm áp, không phải sao?"

Thanh âm ôn nhu làm Đàn Thành chấn động, người nam nhân lần đầu

gặp mặt đã có thể nhìn thấu tâm tư y, thậm chí...

"Có muốn đi uống vài chén không?" Quỳnh Liên đề nghị.

Suy tư chốc lát, Đàn Thành gật đầu.

... ... ...

"Câm miệng, câm miệng cho bổn vương, có nghe không?" Da Lạc Tư

Đặc Lặc nắm chặt hai tay, hận không được đánh ra một quyền, nếu không
phải còn cần làm giao dịch tiểu hồ ly này, hắn đã treo ngược lên mà đánh.

"Hừ, tại sao bổn điện phải nghe lời ngươi?" Hồ ly kiêu ngạo tùy tiện nói.

"Đây là Tề quận vương phủ, bổn vương là chủ nhân của nơi này." Cho

nên nơi này hắn lớn nhất, tiểu hồ ly tự nhiên phải nghe hắn .

"Nhưng cũng là lãnh thổ của Mạn La đế quốc, bổn điện là hoàng tử của

Mạn La đế quốc." Rốt cuộc hôm nay Thiên Nguyệt Triệt biết được có
quyền thế chính là tốt như vậy.

"Uh, bổn vương... Bổn vương là cữu cữu của ngươi, ngươi dù muốn hay

không cũng phải nghe lời trưởng bối." Hài tử chết tiệt, đây là nhi tử do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.