Tiểu tử trong miệng chưởng quỹ chính là Thụy Phi, nghe được câu này
tức giận vẫn bị kìm nén của Thụy Miện rốt cục bạo phát.
Trường kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, bóng dáng nhanh chóng hướng phía
chưởng quỹ bay tới.
Chưởng quỹ hoảng sợ, nhưng tay chân vẫn lưu loát mau chóng tránh ra,
dùng vẻ mặt không giải thích được nhìn bộ mặt đầy râu của nam nhân,
chẳng qua là?
Chưởng quỹ cùng đảo chủ, hoặc nói là tất cả người ở chỗ này đều chú ý
đến Thụy Miện, có lẽ là bộ mặt xa lạ, nhưng quần áo trên người thì bọn họ
rất quen thuộc, mười năm đã qua, nhưng sự việc ngày đó vẫn còn rõ mồn
một trước mắt.
“Ngươi ra ngoài.” Thanh âm khàn khàn của đảo chủ lại vang lên lần nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Thụy Miện liếc đảo chủ, cuối cùng vẫn dừng lại
trên người chưởng quỹ, chưởng quỹ nhìn thấy không khỏi run run, nam
nhân này mạnh bao nhiêu, mười năm trước hắn đã lĩnh giáo.
“Ngươi vừa nói ngươi đích thân đem tiểu tử kia bỏ vào trong khoang
thuyền ?” Cước bộ từng bước tới gần, chưởng quỹ từng bước lui về phía
sau.
“Ngươi… Ngươi quản cái rắm?” Chưởng quỹ dùng hết khí lực toàn thân
rống lên.
“Không phải chuyện của ta, nhưng là… .” Thụy Miện cầm kiếm chỉ vào
chưởng quỹ: ” Tiểu tử trong miệng ngươi, không khéo chính là đệ đệ của
ta.”
Cái gì? Cũng là đạo sĩ?