không giống như bình thường a.
"Ân?" Đối mặt với nghi vấn của Đàn, Thiên Nguyệt Triệt nâng cằm lên,
trầm mặc một hồi: "Ta nói có lẽ các ngươi sẽ không tin tưởng." Bộ dáng có
chút khó xử, khiến Đàn và Đàn Thành bắt đầu tò mò.
"Không sao, chủ tử, ngài cứ nói." Đàn phát huy tính tò mò vĩ đại.
"Cái kia... ." Thiên Nguyệt Triệt tỏ vẻ rất có lỗi nhìn Đàn: "Ta muốn xem
phòng giam có cái dạng gì, cho nên... ."
"Cho nên... ." Đàn bỗng nhiên tăng thêm thanh âm, chủ tử, ngài sống quá
thoải mái sao? Cư nhiên lại làm như vậy: "Chủ tử, ngài thật là quá đáng."
"Sinh khí?" Thiên Nguyệt Triệt buồn cười nhìn Đàn.
"Không sinh khí... Mới là lạ." Kỳ thực cũng không thể nói là sinh khí,
cùng chủ tử chung một chỗ vô luận là làm chuyện gì cũng đặc biệt có động
lực.
"Nhìn tiểu tử thượng đình (trán) đầy đặn, ngay ngắn, nhất định là người
phi thường cơ trí, người làm đại sự a." Lão giả có chút nhàm chán, lại nhìn
sang phía Thiên Nguyệt Triệt, rảnh rỗi hàn huyên.
Nga?
Thiên Nguyệt Triệt đối mặt với lão giả: "Nhãn lực của đại thúc khiến ta
bội phục."
"Ha ha, tiểu tử nói chuyện thật thú vị." Lão giả vuốt chòm râu, vẻ mặt
thưởng thức.
"Chủ tử." Đàn thấy mình bị lờ đi, có chút bất mãn kháng nghị.