"Ngươi cũng đi xuống." Lão nãi nãi mặc dù giọng điệu hiền lành, nhưng
lại khiến người ta không dám trái.
Thổ Kỳ Dịch Nhân bĩu môi, mặc dù vậy vẫn biết điều lui ra.
"Đàn, Đàn Thành, các ngươi cũng lui ra." Thiên Nguyệt Triệt quay đầu
lại, giọng nói cũng nhẹ lên.
"Vâng." Hai người cung kính thối lui khỏi gian phòng.
Đợi mọi người lui xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại, lão nãi nãi lại một
lần nữa từ trên ghế đứng lên, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt hành lễ, "Lão
thái bà không biết là điện hạ giá lâm... ."
"Lão nãi nãi không cần phải khách khí." Thiên Nguyệt Triệt lại một lần
nữa ngăn trở lão nãi nãi hành lễ.
Hai người cũng cảm thấy khó xử, nở nụ cười.
"Tôn nhi không ra gì của ta thật là tam sinh hữu hạnh, cư nhiên có thể
kết giao bằng hữu với điện hạ." Tôn nhi của bà bị lừa vô số lần, lần này thật
đúng là nhặt được bảo vật.
"Thổ Kỳ đại ca tự nhiên, đơn thuần, tấm lòng son nhân gian ít có." Thiên
Nguyệt Triệt nói chân thành. Lão nãi nãi nghe cũng dễ nghe.
"Điện hạ tới Lạc thành là vì cuộc so tài thực thần?" Lão nãi nãi cũng chỉ
là tán gẫu cũng không có ý hỏi thăm, Thiên Nguyệt Triệt tự nhiên cũng
nghe ra ý tứ trong đó, lão nãi nãi là quan tâm Thổ Kỳ Dịch Nhân cho nên
mới cùng hắn nói chuyện một chút.
"Cũng có, nhưng cũng không phải." Thiên Nguyệt Triệt trong lòng đột
nhiên có một cái chủ ý.