THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 43

Không có đèn, ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào nụ

tầm xuân trên gối Yến Nam Phi.

Trên gối hắn không chỉ có tầm xuân mà còn có một người bị gai tầm

xuân đâm.

Kim tịch hà tịch?
Trăng như nước, người tựa bên nhau.
Có bao nhiêu nỗi tương tư không sao thổ lộ?
Có bao nhiêu nhu tình mật ý nói không hết nổi?
Đêm đã khuya, người cũng đã say.
Nhưng Yến Nam Phi lại không hề say, đôi mắt hắn vẫn y nguyên trong

suốt như trăng sáng, nhưng cảm xúc biểu lộ trên nét mặt dường như lại
cũng như bị gai tầm xuân đâm phải.

Tầm xuân có gai, vậy trăng sáng thì sao?
Trăng sáng có tâm, vì thế trăng sáng chiếu tới người. Tên nàng cũng gọi

là Minh Nguyệt Tâm.

Đêm càng khuya, trăng càng thanh, người càng đẹp, nhưng cảm xúc biểu

lộ trên khuôn mặt hắn dường như lại càng đau khổ.

Nàng chăm chú nhìn hắn, lâu thật lâu, cuối cùng không cầm lòng được,

khe khẽ hỏi:

- Chàng đang nghĩ gì vậy?
Yến Nam Phi cũng im lặng rất lâu, mới trầm trầm trả lời:
- Ta đang nghĩ tới người, hai người.
Minh Nguyệt Tâm giọng nói càng dịu dàng:
- Hai người trong lòng chàng đang nghĩ, có một người là thiếp không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không có.
Giọng nói của hắn lạnh băng, nói tiếp:
- Cả hai người đều không phải là nàng.
Mỹ nhân lại bị gai đâm, nhưng không hề rụt lại, lại hỏi:
- Không phải là thiếp, vậy là ai?
Yến Nam Phi đáp:
- Một người là Phó Hồng Tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.