"Nếu có thể làm cho dù chỉ một linh hồn trở nên tốt đẹp thì ta đã không tồn tại vô ích
trong cuộc đời này"...
Lời Nói Đầu
Nhiều năm trước đây thường có chuyện con cái của những gia đình giàu có bị bắt giữ vì
những hành vi trái đạo. Khi ấy những gia đình giàu có này sẽ tìm đến cánh nhà báo mà họ
vẫn thường qua lại, phân bua với họ rằng “ Tôi vì quá bận rộn với việc kinh doanh nên không
thể để mắt đến con cái được. Nay xảy ra hậu quả thế này, tôi thật không còn mặt mũi nào
nữa…” Và những lời này cũng sẽ được đưa lên mặt báo.
Nếu nói rằng công việc kinh doanh bận rộn không thể nghĩ đến con, cũng có nghĩa là vì
quá mê kiếm tiền mà quên đi con cái. Trên đời này chắc chắn có những người như thế, nhưng
cuốn sách này viết ra hiển nhiên không phải để cho những người đó đọc.
Cũng có những cô gái “của thời đại mới” mang trong mình suy nghĩ “Nếu sống cuộc
sống của một người mẹ sẽ gây trở ngại đến sự phát triển cá nhân, sẽ phá hỏng công việc cũng
như sinh hoạt của bản thân”. Như thế cũng có nghĩa là, những người này ghét làm mẹ ít nhiều
vì điều đó ảnh hưởng đến sự phát huy thói “Tự kỷ” của mình. Trên đời này cũng có không ít
những cô gái như thế, và đương nhiên, cuốn sách này được viết ra cũng không dành cho họ.
Nhưng, cũng còn những người, biết rằng, bản thân mình dù chỉ làm đến đây thôi, nhưng
ít nhất sẽ cố gắng làm cho con mình trở thành hoàn hảo; họ cũng hiểu rằng, mình chỉ là nấc
thang thứ nhất, con của mình sẽ là nấc thứ hai, và những gì mình đã không thể làm được thì
con cái sẽ tiếp tục giúp mình… Những con người đó, bất kể họ có thành công hay thất bại,
nhưng, đối với xã hội, đối với nhân loại thì họ vẫn là những thiên tài, là những con người ưu
tú mà trong hàng ngàn vạn người mới có được. Cuốn sách này của tôi được viết ra với kỳ
vọng dành cho những người như thế.