THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 200

Làm việc nhà được mấy tháng, gần đây Đạm Ngọc thường bực bội nói với
tôi da nàng bị nước tẩy rửa làm hỏng, tay nàng vì rửa bát mà giờ này đều
thành có chai rồi.
Từ đó, tôi thương nàng, nhận việc rửa bát.
Nghe xong câu nói của nàng, chiếc bát trên tay tôi rơi xuống, “choang” một
cái trên nền đất, vỡ thành mấy mảnh trắng ởn.
Phản ứng đầu tiên của tôi là giả vờ bình thản.
Tôi bảo nàng đùa hay sao.
Nàng liền lạnh lùng nhìn tôi:
- Anh đã biết tôi lọt vào top ten từ lâu nhưng anh không hề nói cho tôi biết!
Và đôi giày Manolo này vốn cũng không phải do anh mua.
Tôi hít một hơi dài, gật đầu. Nàng sớm muộn gì cũng biết, chỉ là tôi không
ngờ những tin tức lại đến tai nàng nhanh đến vậy.
Mà tôi cũng chưa biết chuyện nàng lọt vào top ba người dẫn đầu.
Đôi mắt nàng làm tôi không lạnh mà run.
Sau đó, nàng bắt đầu quỳ xuống nhặt những mảnh bát vỡ trên sàn, từng
miếng, từng miếng cho vào lòng bàn tay. Nàng cúi xuống nên tôi không
nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng.
- Sao lại thành ra như thế? – Nàng nhìn những mảnh vỡ, ai không biết chắc
sẽ tưởng nàng đang tiếc cái bát bị rơi.
Tôi từ đầu đến cuối không dám nói gì, tôi cũng không biết nên nói gì cho
phải. Tôi đợi những lời mắng nhiết Đạm Ngọc sắp dành cho tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy Đạm Ngọc bật ra một tiếng thở dài, nói bình thản
không nhanh không chậm:
- Cái kết cục này tôi thật sự chưa bao giờ ngờ đến, tôi thật không biết nên
cảm ơn anh hay thù hận anh nữa.
Nàng đờ đẫn ngồi xuống chiếc ghế trong bếp.
Một lúc lâu sau, đầu óc tôi vẫn như trống rỗng. Cuối cùng tôi nói, giọng
khàn đi:
- Em đi đi.
Khi bạn không có mấy hy vọng chiến thắng thì bạn cũng sẽ chẳng chờ đợi
chiến thắng nhiều. Nhưng khi bạn đã nhìn rõ chiến thắng ở trước mắt rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.