THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 206

Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã

Dịch giả: Tạ Thu Thuỷ.

Chương hai mươi hai

Mất đi rồi, quên hết rồi

"Trước việc lớn cả đời là kết hôn, nhi nữ thường tình có thể cầm lên được
thì cũng bỏ xuống được, mà lại phải bỏ xuống thật triệt để, không lưu lại
một tí vết tích nào".
Đấy là câu châm ngôn của Nhậm Đạm Ngọc tôn thờ. Nói ra thì dễ nhưng
làm mới khó. Hà Duy đã lấy đi cái trong trắng của Đạm Ngọc, lại còn
dùng đôi giày để lừa tình cảm của nàng, cứ theo như thế thì Đạm Ngọc nên
cho anh ta một cái tát và hận anh ta đến suốt đời mới phải. Nhưng sờ lên
đầu gối chẳng thấy một chữ "oán hận" nào, bởi vì Đạm Ngọc biết, anh ta
yêu nàng.
Có lúc vì tình yêu của Hà Duy, Đạm Ngọc đã suýt có những quyết định vội
vàng ngốc nghếch, ví như chuyện nàng nói muốn Hà Duy đưa về Tế Nam
chẳng hạn, hay là chuyện nàng định bảo con trai Hà Duy gọi nàng bằng mẹ
kế... cứ nghĩ đến lại thấy sợ.
Đạm Ngọc ngồi trước đôi giày Manolo giá 100 nghìn, nhẹ nhàng vuốt ve
bề mặt da.
Nếu xỏ đôi Manolo này vào, đi trên đường phố, tự nhiên thoải mái có một
không hai, dáng vẻ cao quý không ai sánh kịp, đi nó cũng giống như đi trên
tiền tài, quyền lực vậy, tuyệt đối ở vị trí cao hơn người khác rất nhiều, rất
rất nhiều.
Đấy là giấc mơ suốt bao nhiêu năm của Đạm Ngọc, giấc mơ đó xem ra xa
xôi đến không thể với tới, nhưng chỉ cần Tào Lợi Hồng nhúc nhích ngón
tay là có thể thành hiện thực rồi. Bỗng nhớ lại lúc cùng Hà Duy đi dạo bên
hồ, giống như một đôi vợ chồng thành thị, lòng nàng bỗng đầy ấp những
mơ ước như thời lãng mạn ngây thơ...
Một bên là đôi giày giá 100 nghìn, một bên là tình yêu mà cả thế giới đều
có. Nếu như thật sự phải định giá cho tình yêu, có lẽ nó cũng chẳng đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.