THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 32

Tôi cũng là một đàn ông, thế nên tôi bị thứ vũ khí ấy dụ dỗ. Một cô gái
xinh đẹp đáng thương đang khóc kìa. Lòng tôi bỗng chùng xuống. Ai mà
dám dùng sinh mạng của mẹ mình ra lừa đảo cơ chứ? Bất giác, tôi chạm
vào mu bàn tay cô ta, vỗ về cô ta như một người anh trai dỗ dành cô em
gái:
- Bệnh của mẹ cô giờ thế nào rồi?
- Mẹ tôi vẫn đang nằm viện. Bác sĩ nói cần một trăm nghìn họ mới chịu
phẫu thuật.
Vừa đúng lúc đó, chiếc đèn vẫn quay tròn trên reần bỗng rọi ánh vàng lợt
vào đúng khuôn mặt Lý San. Tôi nhìn thấy gitọ nước mắt lăn trên làn da
mịn màng của cô, rơi xuống dưới. chìm khuất vào lớp áo len. Biết miêu tả
thế nào cho đơn giản và chính xác nhất điệu bộ đáng thương của cô lúc ấy
nhỉ? Lúc đó tôi suýt nữa thì nói: “Để tôi cho cô vay.”
- Thế nên, tôi xin anh hãy cứu lấy mẹ tôi! – Cô ta hét lên.
Ngay sau đó, ánh đèn vàng lợt đã đổi màu xanh lục. Cô ta nhào tới, chụp
bàn tay tôi một cách kích động: “Cho tôi ở lại đi!” Lập tức tôi cảm thấy
như ngồi trước mặt tôi là một con hồ ly tinh đang giả điệu bộ thương tâm,
trong khi khoé mép vẫn còn vương chiếc lông gà.
Ồ, cô em bé nhỏ, nếu cô là hồ ly thì tôi sẽ là một con sói.
Tôi không hề đổi sắc mặt, đẩy móng vuốt của hồ ly ra và nói:
- Thế này, thật làm khó cho tôi quá…
Rồi dùng ánh mắt thông cảm, mượn một câu thơ của A Lam:
- Mùa đông thường làm người ta nhớ mùa xuân. Người mẹ nào rồi cũng
phải ra đi. Mẹ cô chắc cũng không muốn cô dùng cả tuổi thanh xuân để
đánh đổi lấy sinh mạng cho mình đâu.
Cô ta lẩm bẩm rất nhỏ rồi lại dừng lại. Tôi nhìn miệng cũng đoán chắc cô ta
nói:
“Nhưng…”
Lý San không nói tiếp nữa, đôi mắt đờ dại nhìn đám người trên sàn nhảy.
Tôi không biết cô ta đang nhớ về người mẹ bị bệnh hay lo lắng vì bị tôi lật
tẩy.
Thực ra, khi bạn đã tham gia thế giới chết vì tiền này thì mỗi câi bạn nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.