THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 76

lắng, nàng sẽ khỏi ngay thôi nhưng không kịp, cơn đau đã làm nàng mất đi
chút ý thức còn lại... Hà Duy bị các y tá chặn lại ở ngoài phòng phẫu thuật.
Cánh cửa lạnh lùng khép lại và ánh mắt chân thành ấm áp của hà Duy cũng
bị chặn lại theo...
Lại một lần nữa tỉnh lại, mở to đôi mắt trong chốc lát, vô tình bắt gặp đôi
mắt của Hà duy. Rất nhiều năm sau này, mỗi khi nhớ về giây phút ấy, đôi
mắt của Hà Duy, trong sáng, sâu sắc, khắc họa rõ ràng, không hề mang chút
đau đớn, gấp gáp, muộn phiền hay dục vọng, tất cả làm nàng nhớ mãi
không bao giờ quên.
Cuối cùng cũng đã tỉnh lại, bắt gặp ngay ánh mắt lấp lánh mừng vui của Hà
Duy. Ánh mắt ấy khuấy động trái tim nàng, làm nó run lên nhè nhẹ.
- Đạm Ngọc! Cô tỉnh lại rồi? May quá! Cô làm tôi sợ chết đi được!
Hà Duy vừa mở miệng đã nửa mắng nửa trách. Đạm Ngọc nhìn đôi môi
khô trắng bệch của Hà Duy, chắc là do mím lại lâu quá rồi mở ra đột ngột,
hình như còn tứa ra chút máu tươi.
Đạm Ngọc định ngồi dậy, nhưng phát hiện ra bụng mình vẫn còn cảm giác
đau.
- Cô đừng có mà động đậy linh tinh! - Hà Duy tức giận quát - Đã bảo đừng
có cố giảm béo, giảm cái gì mà giảm! Nhìn xem, giảm đến phát cả bệnh ra
rồi! Đáng lẽ cô phải thấy cô lúc này, như sắp chết đến nơi ấy! Làm tôi sợ
chết đi được!
Hà Duy hét lên từng tràng như súng liên thanh, nhưng lại làm Đạm Ngọc
bỗng thấy tim mình ấm lại.
- Tôi bị sao thế? - Đạm Ngọc hỏi yếu ớt.
- Làm sao à? Viêm ruột thừa chứ còn sao! Bác sĩ bảo nếu không đưa đến
kịp thời thì cô không dễ gì mà ngồi đây hỏi han được nữa đâu.
Hà Duy lúc đó vì quá lo lắng sợ hãi, bị Đạm Ngọc dọa đến mất cả hồn vía
nên cứ thế hét to đến điếc tai, không chú ý gì xung quanh.
Cô hộ lý bước vào:
- Xin lỗi, bệnh nhân vừa mổ cần được nghỉ ngơi, yêu cầu anh nói nhỏ một
chút.
Nói xong, liền bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.