Tất cả mọi người trong xe đều quay đầu lại nhìn Vittoria chằm chằm. Langdon
chẳng còn biết nói gì. Trí tưởng tượng của cô đáng sợ thật, cô gái ạ, lại còn
nhanh nữa chứ.
Olivetti nhíu mày:
- Có thể, tôi thừa nhận… nhưng khó có thể…
- Hay kẻ sát nhân cho Hồng y Giáo chủ uống thuốc, rồi đặt ông ấy lên xe lăn,
đầy vào như kiểu người ta đẩy một vị khách du lịch cao tuổi. Vào đến bên trong,
hắn dùng dao cắt cổ nạn nhân, rồi bước ra ngoài.
Giả thuyết này khiến Olivetti thay đổi thái độ.
Không tồi chút nào! Langdon thầm nghĩ.
- Hoặc là kẻ sát nhân có thể… - Vittoria nói tiếp.
- Tôi nghe rồi. - Olivetti ngắt lời. - Đủ rồi.
Ông ta thở một hơi thật sâu. Có tiếng gõ côm cốp vào cửa sổ xe khiến mọi
người giật nảy mình. Hoá ra là một sĩ quan ngồi trên chiếc xe theo sau.
Olivetti hạ kính cửa sổ xuống.
- Ổn cả chứ, thưa chỉ huy? - Người lính gác này mặc thường phục.
Anh ta vén tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ nhà binh màu đen đeo trên cổ tay. -
7 giờ 40 rồi sếp ạ, chúng ta cần thời gian để vào đúng vị trí
Olivetti trầm ngâm gật đầu, im lặng một hồi. Ông ta đi đi ngón tay trên kính cửa
sổ, vẽ thành một vệt dài trên tấm kính phủ đầy bụi, mắt chăm chú nhìn hình ảnh
của Langdon phản chiếu trong gương xe. Langdon thấy mình bị săm soi tỉ mỉ.
Cuối cùng ông ta quay lại nói với người lính bên ngoài cửa sổ, giọng đầy miễn
cưỡng:
- Chia cả đội thành các nhóm độc lập. Các xe theo thứ tự đi về Piazza Della
Rotunda, Via Degli Orfani, Piazza Sant Ignazio, và Sant Eustachio. Cự li là hai
toà nhà tính từ mục tiêu. Vào đúng vị trí, nổ máy sẵn sàng và đợi lệnh tôi. Ba
phút.
- Tốt lắm, thưa chỉ huy. - Anh lính nói và quay về xe của mình.
Langdon gật đầu nhìn Vittoria đầy tán thưởng. Cô gái cũng mỉm cười với anh.
Trong thoáng chốc, Langdon cảm nhận thấy một sức hút mạnh mẽ, như thể một
thỏi nam châm nào đó đang hút hai người lại gần nhau.
Vẫn ngồi nguyên trên ghế, viên chỉ huy quay lại nhìn Langdon chòng chọc: