THIẾT CỐC MÔN - Trang 261

- Ai bảo là không bị gạt?
Một bóng người áo vàng, theo lời nói hạ mình xuống đất, nhanh nhẹn, nhẹ
nhàng, khiến cho Văn Đồng trông thấy cũng không khỏi thầm phục khinh
công thân pháp của kẻ vừa đến, lập tức đưa mắt nhìn lên.
Thì ra người này mình mặc áo vải màu vàng, vừa mập mạp, vừa trắng trẻo
dễ mến.
Y là ai? Không ai biết cả. Nên cả bọn sáu người cứ đứng yên lặng không
nói một lời.
Cụ già trắng mập nhìn mọi người cười híp mắt nói :
- Sao các vị không phải đang bàn đến lão phu sao, giờ gặg nhau lại không
nói năng gì cả?
Đôi mắt Thanh Sương xoe tròn gọi :
- Ngươi là Vương Phổ Côn?
Cụ già trắng mập vừa cười vừa gật đầu :
- Đúng thế, lão phu chính là Vương Phổ Côn!
Mọi người nghe nói đều có cảm tưởng “tại sao tên ma đầu tiếng tăm giang
hồ lại là người dễ thân như vầy”, thấy mặt ông ta cứ nở nụ cười tươi Phật
Di Lạc, khiến ai nấy cũng phải cười theo.
Vương Phổ Côn thấy thế, càng cười càng thêm nồng nàng, khiến cho mọi
người cũng phải cười theo như thế.
Bỗng Văn Đồng như tự cảnh giác, không khỏi giật mình, vội vã khi nạp
đơn điền, lớn tiếng quát :
- Các hạ đến đây với mục đích muốn gì?
Nhờ tiếng quát của chàng như đã làm tỉnh lại thần trí của mọi người đang
cười nghiêng ngửa.
Vương Phổ Côn bỗng cười lên ha hả nói :
- Nhãi con! Ngươi quả thật có ý!
Bỗng gương mặt ông ta trở nên nghiêm nghị tiếp :
- Nếu không phải Lam lão nhi đến trước một bước, ta đã bị mất mặt rồi!
Đời ta chỉ biết lừa gạt kẻ khác, không ngờ hôm nay lại bị mắc lừa. Lão phu
đành thất tín với Lam lão nhi đi tìm tên ấy thanh toán trước đã!
Lời vừa dứt, ông ta cũng đã tung mình ra đi, giữa không trung ông còn nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.