THIẾT CỐC MÔN - Trang 355

dấu vết cũ để phân định phương hướng.
Đột nhiên ông ta dừng bước lại, đưa mắt nhìn về ngôi núi cách xa độ mười
mấy trượng, thì ra giữa ngôi núi ấy tự nhiên có một hòn đá trắng rất lớn trồi
l6en, hình thù như con dả nhân.
Văn Đồng thấy thần thái của Khương Trạch như thế, chàng cũng dừng
bước lại khẽ hỏi :
- Lão tiền bối, đây là nơi nào?
Khương Trạch chậm rãi đáp :
- Ngọn núi ấy gọi lài Linh Giả Phong, sau lưng là một rừng dâu, qua rừng
dâu ấy tức là “Lạc Hồn Gián” kế đến tức là sào huyệt của Vu Phi Nga.
Thanh Sương vụt hỏi :
- “Lạc Hồn Gián”? Có phải là một nơi địa thế hiểm nguy không?
Khương Trạch lắc đầu :
- “Lạc Hồn Gián” không phải là nơi phần đất nguy hiểm, nơi ấy rộng cũng
chỉ có bốn năm trượng thôi, nhưng Vu Phi Nga đã từng ra điều cấm chỉ
phàm nhân vật võ lâm nếu chưa được bà ta cho phép vào tất sẽ bị giết ngay
lập tức...
Văn Đồng khẽ hừ một tiếng nói :
- Thật lời lẽ quá ngông cuồng, tại hạ sẽ xem thử bà ta có tài cán gì cho biết.
Lời dứt người chàng đã tung mình phi nhanh nhắm về Linh Giả Phong tiến
tới.
Khương Trạch vội vã lướt nhanh dẫn đường chẳng bao lâu bốn người đã ra
đến sau núi, đưa mắt nhìn về xa quả thấy một đám rừng dâu tỏa mùi thơm
bay nực mũi.
Thanh Sương cứ ngửng mũi lên hít mạnh mấy cái đoạn quay sang Khương
Trạch nói :
- Mùi gì mà thơm thế Khương tiền bối?
Khương Trạch cười đáp :
- Đấy là mùi thơm của trái dâu đặc biệt.
- Trái dâu?
- Vâng! Nơi xa mạc Lục Châu này thổ sản đặc biệt nhất chính là trái dâu,
ăn vào không những khiến cho ta khỏi khát nước đồng thời lại bổ ích cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.