ngày đêm luyện thành cũng chẳng khó. Nếu thời gian sau này càng thêm
lâu thì ba thức ấy lại càng tinh thâm quảng bác.
Văn Đồng vội nói :
- Thưa dì, có phải dì nói đùa với cháu chăng?
Thiếu phụ áo vàng nghiêm nghị :
- Đồng một môn võ công, mà mỗi người lại hiểu biết một trình độ khác
nhau, đó cũng do nơi thiên tư cùng ngộ tính mà định đoạt, riêng cháu, theo
dì thấy là một kỳ tài luyện võ hiếm có trong đời này. Nếu càng về sau,
không biết chừng Phá Vân công của bổn môn nhờ cháu mà đưa đến một
bước nữa, khiến Phá Vân Tam thức chiếm cứ ngôi vị chí bảo vô thượng của
võ lâm sau này.
Những lời nói ấy khiến cho Văn Đồng càng lo lắng thêm, một trách nhiệm
nặng nề đột nhiên lại chất lên người chàng.
Trong thời gian ba ngày đên trên đỉnh lầu Đoạn Hà, trừ giờ ăn cơm cùng
nghỉ ngơi giây lát ra, Văn Đồng đã tập trung ý chí để học cho thuộc yếu
khuyết tam pháp của Phá Vân tam thức.
Ngày thứ nhất trên gác lầu im lặng như tờ, hai người ngồi yên như lão tăng
nhập định, còn dưới gác lầu nơi của lớn do chị em bạch y thiếu nữ thay
phiên nhau canh gác. Ngày thứ hai trên đỉnh lầu đã có tiếng người đàm
luận, Và ngày thứ ba trên lầu trở nên im lặng cực kỳ.
Ba ngày đêm khó khăn ấy rồi cũng trôi qua một cách êm đẹp, bỗng nghe
trên lầu có tiếng cười vui vẻ vang ra. Còn dưới lầu mặt mày ai nấy cũng tỏ
vẻ vui mừng khôn kể.
Vì nếu trong ba ngày đêm này rủi có cường địch xâm nhập thì tính mạng
Cốc chủ và Văn Đồng khó có thể bảo toàn được. Bởi thế nên thời gian
nguy hiểm đã trôi qua, ai nấy đều thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
Đến ngày thứ tư, Văn Đồng quỳ trước mặt thiếu phụ huỳnh y nghe những
lời căn dặn rồi chàng kính cẩn lạy tạ từ giã ra đi.
Huỳnh y thiếu phụ đứng nhìn hình bóng của chàng trai áo lam từ từ mất
dạng mà lòng không khỏi buồn man mác.
Gió thổi vù vù, tuyết rơi dày mặt đất, núi rừng đều bao phủ lấymột màu
trắng.