THIẾT CỐC MÔN - Trang 533

niên.
Người này chính là Dã hòa thượng mà Văn Đồng đã một lần gặp qua trong
vùng núi Vu Sơn.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo vừa thấy vị tăng nhân xuất hiên, mặt liền
biến sắc, bất giác thụt lùi ra sau một bước.
Tăng nhân đưa mắt nhìn sang Văn Đồng một cái, nụ cười trên mặt cũng bắt
đầu tắt hẳn quay sang thủ lãnh Thiên Huỳnh giáo nghiêm giọng.
- Có lẽ thí chủ đã nhận ra bần tăng là ai chứ?
Giáo chủ trầm ngâm giây lát đoạn lạnh lùng nói :
- Lão phu làm gì biết được bọn hòa thượng các ngươi.
Tăng nhân mỉm cười nói :
- Thí chủ tay mặt được che khăn, nhưng bần tăng vẫn nhìn ra được, Triệu
thí chủ, người nói có đúng chăng.
Giáo hoàng Thiên Huỳnh giáo toàn thân run rẩy lớn tiếng quát :
- Vũ Văn Bình...
Ba chữ ấy lọt vào tay Văn Đồng như hình sét đánh ngang tai, đầu chàng
bỗng nhiên bị choáng váng và ngã lăn xuống đất mê man.
Không hiểu qua bao nhiêu thời gian, người chàng mới dần dần tỉnh lại,
nhướng mắt nhìn lên, bên chàng giờ đây chỉ còn lại có người đang lo lắng
đăm đăm nhìn chàng.
Trong lúc Văn Đồng chưa nhìn rõ hai kẻ bên mình là ai, đã nghe một giọng
nói hiền từ khẽ phát ra :
- Hài nhi, mấy năm nay tội nghiệp cho con đã khổ qua nhiều.
Văn Đồng giương đôi mắt yếu ớt nhìn vào người phát ra tiếng nói, bỗng
nhiên chàng lao người vào lòng kẻ ấy khóc nức nở.
- Mẹ!
- Hài nhi, đã lớn rồi, con khóc làm gì?
Thì ra hiện giờ nơi trận đấu trừ ba người họ ra không còn một ai khác nữa.
- Hài nhi! Cha con qui y vào cửa Phật nên đã ra đi rồi, sau này trách nhiệm
chấn hưng lại Thiết Cốc môn đều giao cả cho con với Sương nhi cùng
chung lo liệu, hiện giờ cũng sắp tối, mẹ phải đi ngay.
Thì ra người thứ ba ấy không phải là cha chàng mà chính là Cát Thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.