THOÁT BÓNG - Trang 133

Rồi anh đặt cô nằm trên chiếc giường và cô không thể thấy mặt

mình trong gương nữa. Như vậy cũng tốt. Cô không muốn nhìn, cô
muốn cảm nhận. Cô không muốn chất vấn bản thân, cô chỉ muốn ôm
X và đi theo chỉ dẫn của cơ thể mình.

Trong một lúc họ chỉ nằm đó trên chiếc giường lớn, ngực kề ngực,

chân quấn vào nhau, tim đập mạnh. Mắt họ nhìn vào nhau, và trong
một lúc Lizette thấy mình như bị hụt hơi. Lạy Chúa, anh thật đẹp!
Không phải xinh đẹp, không có thứ gì xinh đẹp ở anh hết, nhưng khi
nhìn bằng trái tim cô, anh thật… đẹp.

Và dù cho cô có mang gương mặt nào, anh cũng không quan tâm.

Đằng sau gương mặt này cô vẫn là , và chỉ điều đó là quan trọng với
anh. Phải, anh yêu cô. Anh vẫn yêu cô.

Anh hôn cổ họng cô như thể họ có thời gian của cả thế giới, nhưng

Lizette đột nhiên thấy chắc chắn rằng không phải vậy. Họ không có
chút thời gian nào, ở cạnh nhau. Cô sẽ sống trong thế giới của cô và
anh sẽ sống trong thế giới của anh, và sẽ không còn những lần như thế
này
nữa. Có thể thỉnh thoảng sẽ có vài giấc mơ, nếu như cô may mắn.
Nhưng sẽ không còn giấc mơ nào về anh nữa, nếu cô không gặp may.

“Ngay đi anh,” cô thì thầm.
Anh nửa cười nửa gầm gừ. “Chưa đâu.”
Lizette mở miệng, bắt đầu nói lời năn nỉ, nhưng cô ngăn lại. Nài nỉ

sẽ chỉ khiến anh thêm quyết tâm thong thả từ từ mà thôi.

Họ không thời gian.
Lizette rùng mình, từ đầu tới chân. Cô không muốn giấc mơ này kết

thúc, nhưng cô lại không thể chờ tới lúc có anh trong cô. Cô có thể ở
đây cả đêm, chỉ để ôm anh thôi. Cơ thể cô đập rộn ràng, và cô biết cô
có thể làm việc tốt bằng cách chờ thêm một phút nữa.

Hơn bất cứ thứ nào khác, hơn cả sự thôi thúc lôi kéo cô tới trước

càng lúc càng nhanh hơn… cô không muốn để X đi, không bao giờ
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.