THOÁT BÓNG - Trang 165

Bất kỳ ai ở trên chiếc trực thăng, dù là phóng viên hay cảnh sát,

cũng đều đang tìm kiếm một người đang chạy, vì vậy người đó không
thể là cô. Cô dừng lại, nắm chặt cái giỏ xách, và nhìn lên, một tay che
mắt khi cô bắt chước làm theo những người khác. Có rất nhiều phụ nữ
trong công viên, nhiều người đi cùng trẻ em. Chỉ cần cô không chạy,
thì cô trông giống như mọi người khác.

Trốn ngay trước mắt.
Lizzy đứng tại chỗ và nhìn lên. Cô tự hỏi có ai trên đường thấy cô là

người lạ không, liệu họ có để ý là cô đã chạy trước khi tới đây, và cô
đang thở hổn hển với hai má đỏ bừng lên không. Nhưng có rất nhiều
căn hộ trên con đường này, và không cách nào mà ai đó nhận ra một
người lạ không thuộc về khu này cả, giống như cách mà Madison –
con bé khôn lanh đã giúp Lizzy bôi bẩn cái xe của chính cô – đã nhận
ra ở cái khu phức hợp nhỏ kia. Trời, chuyện đó tưởng như đã lâu lắm
rồi, vậy mà nó chỉ cách đây… có ba ngày?

Chiếc trực thăng bay thấp xuống, nghiêng mình qua phía con đường

liên bang nơi mà Lizzy biết giao thông đang ùn tắc như một cơn ác
mộng. Tuy nhiên, từ chỗ này, không ai có thể thấy được đường cao tốc
và biết giao thông trên đó hỗn loạn thế nào.

Một người đàn ông hỏi, “Có chuyện gì vậy?”, câu hỏi của ông ta

không hướng vào ai cụ thể.

Dường như cũng không ai biết câu trả lời. Chiếc trực thăng quay

đầu, hướng ngược lại về phía nó đã xuất hiện. Lizette nhìn vào người
phụ nữ cạnh cô, nhún vai, và bước đi như thể cô biết chính xác mình
đang đi đâu vậy.

Ha. Sự thật là, cô không có ý tưởng nào vượt quá bước chân kế tiếp

cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.