THOÁT BÓNG - Trang 173

nhàng, thoải mái, như thể anh không đang cố cắt một cái đuôi, mà chỉ
như đang vội đi đâu đó. Bọn chúng rớt lại phía sau, nhưng không quá
xa.

Số trời sao mà đoạn vắng của con đường này lúc này lại không

vắng; vài xe hơi và một chiếc sơmi rơmoóc phóng vượt qua, cách đủ
xa để chiếc xe tải xám không thể chạy lên ngang bằng với anh. Khỉ
thật, giờ anh lại phải kéo dãn bọn chúng ra. Anh có thể dễ dàng ép
chúng văng khỏi đường với chiếc xe nặng nề hơn, được gia cố mạnh
hơn của anh, và xử lý vấn đề ngay tại đó, nhưng giờ anh và chúng bắt
đầu đi vào một khu dân cư đông đúc hơn, và cơ hội để cho cả hai bên
hành động đều bị mất đi.

Trong thời gian đó, Lizzy đang làm gì? Chiếc điện thoại bảo mật

của anh rung lên vài lần, nhưng anh đang bận tay ngay lúc này.

Anh chạy tới một quãng đường đông đúc với một dãy xe dài, ngăn

không cho tay súng tiếp cận tới anh, và chộp lấy cái điện thoại. Phải,
phải, đừng có vừa nhắn tin vừa lái xe. Nhưng anh làm những gì phải
làm.

Tin nhắn khiến anh bật cười thành tiếng. “Cô ấy đánh và cướp xe

tôi.”

“Tuyệt.”
Mấy người của anh toàn là người giỏi nhất. Vụ bị đánh này đáng bị

chọc suốt vài tháng tới. Anh nhấn tin trả lời: “Có 2 tên theo đuôi. Tôi
sẽ xử chúng. Anh theo cô ấy được không?”

“Không, không làm được” tin nhắn trả lời tới gần như ngay lập tức.
“OK. Tôi sẽ bắt tín hiệu cô ấy sau khi xử xong hai thằng ôn này.”
Anh đặt điện thoại xuống, cảm giác nhẹ nhõm chảy khắp người anh.

Lizzy không chỉ vẫn ổn, mà cô còn phản ứng theo một cách mà không
ai trong họ ngờ tới, ngay cả anh. Cô đã đánh gục một người của anh?
Được rồi, đúng là không ai trong đám người của anh sẽ đụng một
ngón tay vào cô, nhưng mà dẫu sao… phải, thật tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.