THOÁT BÓNG - Trang 194

Chương mười chín

P

hòng 107 đã lâu không có ai ở. Ngoài việc có một cái lỗ trên

tường và một cái thanh treo khăn tắm xiêu vẹo thì căn phòng còn có
mùi mốc và đầy bụi bặm, điều này cho cô biết cái khách sạn nhỏ này
có vấn đề trong dòng tiền. Một tấm phủ giường thấy gớm màu vàng
đồng và cam trải trên cái giường đơn, và – cô để ý, kéo một góc tấm
phủ giường trở lại – không có drap bọc giường. May mắn cho cô là có
một cái khăn để quên trong phòng tắm.

“Tuyệt,” cô lẩm bẩm. “Mình vẫn chưa hoàn toàn hết may mắn.”
Các ưu tiên. Cô đang đói ngấu. Lizzy vớ lấy vài tờ một đô từ trong

ví, cùng với vài đồng xu tiền thối từ hiệu thuốc, và đi tới cái máy bán
hàng tự động cách cô ba phòng. Chìa khoá phòng một tay, tiền một
tay, đeo nón và kính mát, cô sải bước tới chỗ dãy máy. Mấy món ăn
vặt không phải là thứ cô có trong đầu cho bữa tối, nhưng vì cô đã
không được ăn cái bánh sandwich thịt nướng nên dạ dày cô giờ đang
cố trườn lê khắp xương sống. Cô đói tới mức không quan tâm cho dù
mấy thứ đồ ăn có sắp hư đi chăng nữa.

Không có nhiều thứ để chọn lắm: soda, nước, khoai tây chiên, bánh

quy bơ, bánh quy giòn. Cô gom đống đồ ăn, quay trở lại phòng, và
ngay khi cửa phòng đóng lại đằng sau, cô vứt “bữa tối” của cô lên cái
bàn đơn, cởi nón và kính, rồi ngồi xuống cái ghế duy nhất trong
phòng.

Trong một lúc, một giây kinh hoàng ngắn ngủi, cô nghĩ cô đã chịu

thua, chỉ muốn vỡ òa ra và khóc. Cô nuốt mạnh xuống, nhìn lên trần
nhà trong khi bắt bản thân không được mất kiểm soát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.