chước Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp, sau đó ngẩng đầu nhìn anh:
“Được rồi.”
Bởi vì vành mũ quá thấp, cô không nhìn rõ gương mặt, mà chỉ thấy cằm
anh.
Giọng nói của Lệ Trí Thành vang lên ở trên đầu cô: “Em có chắc chắn
nhìn thấy đường không đấy?”
Lâm Thiển giơ tay kéo vành mũ lên cao một chút. Ở giây tiếp theo, cô
chạm phải ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm của Lệ Trí Thành. Tim Lâm Thiển
đột nhiên đập loạn một nhịp. Ở thời khắc đó, cô hình như ý thức ra điều gì,
điều mà từ trước đến nay bởi thân phận của anh, tâm tư thâm sâu của anh
nên cô bỏ qua.
Im lặng nhìn Lâm Thiển một lúc, Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Chiếc mũ này
có từ thời tôi học cấp ba, xem ra rất thích hợp với em.”
Một câu nói bình thường, nhưng khiến trái tim bé nhỏ của cô lại rung
động. Rõ ràng chỉ đội mũ cũ của anh chứ chẳng làm gì, nhưng cô có cảm
giác hai người vô cùng thân mật.
Hôm nay là Rằm tháng Giêng, trung tâm thương mại tổ chức hoạt động
khuyến mãi lớn. Cả tòa nhà toàn người là người, vô cùng náo nhiệt.
Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi thang máy lên tầng trên cùng. Bởi vì
thang máy chật cứng người nên anh khoác vai cô, ôm cô vào lòng một cách
tự nhiên. Lâm Thiển không thể không thừa nhận, cảm giác này rất dễ chịu.
Thậm chí cô còn nghĩ tới một vấn đề, kể từ sau cuộc tình ngắn ngủi như trò
hề với Ninh Duy Khải thời đại học, bao nhiêu năm qua, mỗi lần tới trung
tâm thương mại, cô đều đi một mình hoặc với bạn gái, chứng kiến vô số đôi
tình nhân ngọt ngào lãng mạn.