THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 53

Tôi biết họ đã giúp mình cản một nạn, tuy trong lòng hiểu được, nhưng

mà lại không nói nên lời tiếng “Cảm ơn”, chỉ có thể áp dụng một cách báo
ân khác —— chiều hôm đó, tôi đau lòng chịu đựng mua một lúc năm cốc
nước cam, đi toilet vô số lần.

Ô Tặc khó hiểu hỏi tôi: “Em ăn đồ ăn bỏ nhiều muốn à? Sao uống nhiều

nước thế? width=”48″ align=”justify”>Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, “Ai cần
anh lo?”

Tiểu Ba cũng mỉm cười nhìn tôi, tôi biết anh ấy đã nhìn thấu tâm tư của

mình, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt, làm bộ như không có chuyện gì,
tiếp tục đọc sách.

Sau lần qua mặt “chiến dịch” của hai nữ sinh cấp hai, hơn nữa còn đánh

một cô nàng trọng thương phải vào bệnh viện này, thanh danh của tôi đã lan
truyền trong trường học.

Thế giới này có nhiều chuyện cũng thực cổ quái, ví dụ như: bạn nợ người

ta năm ngàn tệ, bạn là con cháu của người nào, bạn phải cầu người đó, mà
khi bạn nợ người ta năm trăm ngàn tệ, người đó chính là con cháu của bạn,
thì người đó phải cầu bạn. Học trò làm chuyện xấu cũng dựa vào đạo lý
này, nếu bạn là học sinh nghèo, bạn học sẽ coi thường bạn, thích ở trên cao
nhìn bạn ở dưới thấp, nếu bạn vượt qua một cảnh giới nào đó, vậy thì mọi
chuyện sẽ đột ngột thay đổi.

Bây giờ tôi chính là đang rơi vào tình huống này, trước đây có nữ sinh

dám đứng trước mặt tôi lên giọng, nói hai từ “Kẻ cắp” để tôi nghe thấy,
nhưng bây giờ thì cho dù đứng sau lưng tôi, mấy cô nàng đó cũng phải thấp
giọng mà nói. Trong lòng họ vẫn coi thường tôi nhưng lại không dám ra
mặt, ngược lại còn rất lễ phép, rất khách khí với tôi. Có mấy nữ sinh thành
tích học tập cũng không tốt còn tận lực tiếp cận tôi, tựa như muốn bái tôi
làm chị cả, tôi thấy thật nực cười, cũng bắt đầu hiểu được vì sao Trương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.