Tâm trạng của Trương Tuấn không tốt, tôi nghĩ cách làm anh vui vẻ,
nhưng anh vẫn buồn bực không vui, ngày nào cũng buồn bã ỉu xìu, gần như
hoàn toàn mất đi tự tin.
Cuối tuần, anh tới tìm tôi đi hát, tôi đề nghị hai người đến bờ sông tản
bộ.
Lúc dạo quanh bờ sông, tôi bắt đầu kể với anh quá trình học tiếng Anh
của mình, tôi mới nói hơn một nửa, anh đột nhiên không kiên nhẫn, tức
giận, nhìn tôi nói: “Trong đầu em ngoài học tập ra, còn có gì nữa không?”
Tôi ngây người, lúc ấy vừa thấy ấm ức vừa thấy bực tức, tôi toàn tâm
toàn ý muốn giúp anh, thậm chí chia sẻ khoảng thời gian thống khổ đã từng
trải qua, vậy mà anh lại tức giận với tôi.
Tôi đè nén nỗi ấm ức, xoay người bước đi: “Tâm trạng anh không tốt, em
đi trước.”
Anh bắt lấy tay tôi, bực tức và bất mãn lâu ngày làm anh không khống
chế được cảm xúc: “Từ khi chúng ta ở bên nhau, em luôn tức giận, hơi một
tí là không nói chuyện với anh, muốn chia tay với anh, dù có phải là anh sai
hay không, anh đều phải nhận sai trước, em mới bằng lòng tiếp tục ở bên
anh, nhiều khi anh không thể hiểu được, nếu em không thích anh, sao lại
đồng ý ở cùng một chỗ với anh?”
“Sao em lại không thích anh?”
“Những nữ sinh khác đều hy vọng được ở bên bạn trai, bạn trai không
đưa cô ấy về nhà, cô ấy sẽ giận dỗi, nhưng em lại không muốn ở bên anh,
mỗi ngày anh về nhà cùng em, em lại không vui; những nữ sinh khác đều
rất thích có nhiều thời gian bên bạn trai mình, nhưng mỗi lần anh mời em đi
chơi, em luôn ra sức khước từ không muốn đi, từ trước đến giờ em cũng
không thèm để ý anh ở bên những nữ sinh khác, mặc kệ anh chơi với họ thế
nào, em cũng không có phản ứng gì, cứ như anh và em không hề có quan