THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 913

Khóe mắt Tiểu Ba quét qua góc tường, không hé răng.

Anh Lí lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của anh, đi ra ngoài cùng

Tiểu Ba, lại còn cao hứng gọi điện thoại, bảo Ô Tặc và Xinh Đẹp cùng đến
ăn cơm.

Dề dà mãi, bốn người mới tập trung ở khách sạn, Xinh Đẹp còn mang cả

con trai tới.

Tiểu Ba vốn tốt tính, ôn hòa, cũng có duyên với trẻ con, nên cậu nhóc kia

vừa thấy anh, đã nhảy bổ lên người anh, Tiểu Ba chỉ có thể lên tinh thần,
chơi với cậu nhóc.

Ăn một bữa cơm mà cũng hỗn loạn nhốn nháo, lúc rơi đĩa, lúc rơi đũa,

lúc thì cậu nhóc khóc lóc, ban đầu Tiểu Ba còn nhẫn nại, tầm mắt vẫn đảo
qua chiếc đồng hồ trên tay, sau đó, bắt đầu bồn chồn, mất kiên nhẫn, giống
như đang ở giữa dòng nước xiết, một mình chèo một con thuyền xuôi
ngược dòng nước, mệt mỏi toát mồ hôi, lại phát hiện mái chèo trong tay
mình quá yếu, căn bản không đủ để ngăn cản dòng nước xiết, dần dần, anh
bắt đầu chấp nhận số phận, cứ để mặc mình trôi đi theo dòng nước!

Khi ăn cơm xong, bốn người ra khỏi khách sạn, cũng đã gần tám giờ.

Trời tối muộn, hoàng hôn còn chưa xuống núi hẳn, bầu trời mang màu

xanh ấm áp, từng đụm mây đan xen, giống như vẩy cá vàng đang bay trên
bầu trời.

Xinh Đẹp bế con, ngẩng đầu nhìn trời, cậu bé chơi mệt rồi, đang nằm

ngủ trên vai mẹ.

Ô Tặc vừa đắp một chiếc áo khoác nhỏ cho con, vừa nhìn Tiểu Ba muốn

nói điều gì đó, anh Lí phất phất tay với anh, dặn: “Ô Tặc, đưa Xinh Đẹp và
nhóc con về nhà đi, anh đưa Tiểu Ba về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.