“Cứ nói đi!”
“Tớ biết cậu vẫn thường giữ liên lạc với các bạn hồi cấp Ba, cậu có thể
giúp tớ tìm cách liên hệ với Quan Hà không?”
“Không thành vấn đề, cô ấy học lớp 12-4 đúng không? Tớ không hề
thiếu bạn bè lớp đó, tớ sẽ hỏi giúp cậu. Hỏi được sẽ gọi cho cậu sau.”
Kì Kì không có di động, vì chờ điện thoại nên không dám đi ra ngoài ăn
cơm, cô gọi bữa tối đến phòng, vừa xem TV vừa chờ điện thoại.
Hơn ba tiếng sau, hơn mười một giờ, điện thoại của Dương Quân mới
đến.
“Sau khi Quan Hà tốt nghiệp cấp Ba, cũng không liên lạc nhiều với mọi
người, tớ hỏi mấy bạn liền, bạn này lại hỏi bạn kia, chỉ tìm được một địa
chỉ thư điện tử của cô ấy thôi, còn không biết giờ có dùng không, cậu gửi
thư cho cô ấy thử xem, nếu không được, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
“Cảm ơn nhé.”
“Không phải khách khí, cậu cứ chơi thoải mái, nhớ chụp nhiều ảnh nữa,
khi nào đến Bắc Kinh chúng ta lại tán gẫu.”
“Ừ.”
Treo điện thoại, Kì Kì lập tức mở máy tính, vào hòm thư, nhưng vẫn
ngẩn người nhìn màn hình thư điện tử.
Lúc ấy còn đang trong thời niên thiếu, khí phách sổi nổi, chỉ lo nhìn về
phía trước, cũng không cận thận hiểu được tâm tư Quan Hà, thật ra cô ấy
viết thư, là ôm nỗi áy náy rất sâu và lời cầu xin tha thứ, chỉ là vì rất kiêu
ngạo, không đặt bản thân vào vị trí của người nói lời xin tha thứ, làm như
không cần để ý Kì Kì có tha thứ cho cô ấy không. Nhưng thật sự không cần