THÚ PHI - Trang 229

tàn phế hay gần chết cái đã. Dám giết hắn sao, vậy thì ráng mà chịu hậu
quả đi thôi. Độc Cô Tuyệt hắn chưa từng biết nhân từ nương tay là gì.

Tiếng gậy đập vào da thịt bịch bịch vẫn cứ vang lên ngoài cổng lớn

Hoàng cung. Chung quanh yên ắng như tờ, như thể chỉ còn lại ánh mắt hiên
ngang không chịu khuất phục và thân hình ngày càng mềm oặt máu thịt bê
bết của cậu thiếu niên cứng đầu không chịu van xin kia.

“Đừng đánh nữa, hài tử còn nhỏ mà.” Đang lặng im phăng phắc, bỗng

Vân Khinh đã tới gần cậu thiếu niên kia không hiểu tự lúc nào, vừa vươn
tay ngăn cây trường côn mà Giá Hiên Nghị chuẩn bị vung xuống, vừa nhẹ
nhàng thốt.

Giá Hiên Nghị thấy bàn tay Vân Khinh vươn ra ngăn cản liền thoáng do

dự rồi hạ côn không đánh tiếp mà ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt chau mày, mới không để ý một thoáng mà Vân Khinh sao

đã chạy lại rồi. Cô nàng muốn diễn trò đối đầu với mình hay sao?

Còn đang cau có, bỗng hắn thoáng liếc thấy vẻ mặt của Vân Khinh.

Thương tiếc, đau đớn, cảm thông xen lẫn với sự đồng cảm, nét biểu cảm ấy
nhạt, nhạt lắm, tới mức người ngoài hầu như không ai nhìn ra, nhưng lại
không thể gạt nổi đôi mắt của hắn. Thứ biểu cảm ấy nếu là chưa từng trải
qua những điều ấy, tuyệt đối không thể nào có được. Vân Khinh nàng…
Độc Cô Tuyệt hơi hơi trầm ngâm, ngọn lửa giận trong lòng bỗng đã dịu đi
khá nhiều.

Vân Khinh vươn tay khẽ xoa mái đầu bết lại vì mồ hôi của thiếu niên

kia, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tuy quật cường nhưng không giấu nổi nét
hoảng hốt mà lạnh nhạt lên tiếng. “Đừng đánh chết nó, trẻ con còn nhỏ nên
chưa hiểu chuyện thôi.” Vừa nói cô vừa ngẩng lên nhìn Độc Cô Tuỵêt. Cô
vốn không muốn để ý tới chuyện này, vì hoàn toàn không có hứng thú tham
gia vào những trò chính trị ngoại giao kia. Có điều chỉ để lấy lòng một
người, để chứng tỏ chính mình trong sạch mà lại lôi con ruột mình ra đánh
như thế, khiến cô không khỏi nhớ tới tuổi thơ của mình. Bất kể là vì lý do
gì, đánh trẻ con như thế sẽ khiến chúng bị tổn thương tâm lý nặng nề. Thứ
cô đã mất đi, cô không muốn người khác cũng mất, thế nên chưa kịp nghĩ
nhiều cánh tay đã tự động vươn ra ngăn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.