THÚ PHI - Trang 269

“Thất nhi, không được vô lễ!” Một mỹ nhân mặc trang phục cung đình

đứng bên cạnh Yến vương vừa nghe thế vội vã xen ngang với giọng khiển
trách. Không phải ai khác, đó chính là mẹ ruột của Thất hoàng tử, cơ thiếp
được sủng ái nhất của Yến vương, tên là Linh Cơ.

Linh Cơ vừa trách con vừa rảo bước lại gần đứng trước mặt Thất hoàng

tử. Tay bưng chén rượu, nét mặt tươi cười, bà nhìn Độc Cô Tuyệt nhỏ nhẹ.
“Đứa trẻ ấu trĩ kia còn nhỏ dại, chỉ chăm chăm mong được cảm tạ ân điển
của Dực vương và Vân cô nương, kính mong hai vị chớ trách. Vân cô
nương không uống được rượu, Dực vương uống thay dĩ nhiên là quá tốt.
Bản cung trước hết xin kính hai vị một chén, nhằm đa tạ Dực vương khi ấy
đã minh xét tỏ tường, tha thứ cho đứa con ấu trĩ của thiếp. Ân đức này cả
đời Linh Cơ sẽ không quên.” Nói rồi bà ta mỉm cười tươi tắn uống cạn chén
rượu trong tay.

Nữ giới thường tinh tế, hai hôm trước Thất hoàng tử cứ kỳ kèo đòi tạ ơn

Vân Khinh, bà còn tưởng chỉ là việc công, nào ngờ tối nay thằng bé này
bao nhiêu tâm sự đều viết rõ mồn một trong ánh mắt, lại dám… Đây không
thể là việc tốt, dám đối đầu với Độc Cô Tuyệt ư, như thế khác nào tự tìm
đường chết chứ?

Vân Khinh nghe vậy quay sang mỉm cười lễ độ với Linh Cơ rồi lại quay

đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn từ tốn lướt qua Thất hoàng tử. Cảm giác rét

lạnh như băng ấy khiến cậu trai trẻ kia không nhịn được rùng cả mình. Linh
Cơ thấy vậy lặng lẽ không một tiếng động bước tới chắn ngang luồng ánh
mắt ấy, vẻ mặt càng lúc càng thêm tươi cười rạng rỡ mà sau lưng mồ hôi
lạnh đang tứa ra đầm đìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.