THÚ PHI - Trang 294

xuống dưới. Ngay từ đầu Độc Cô Tuyệt đã ôm chặt Vân Khinh bảo hộ
trong lòng, lăn lông lốc xuống.

Phịch, một âm thanh nặng nề vang lên ngay khi Vân Khinh nghĩ mình sẽ

vẫn lăn tiếp đến khi trời già đất lão, cơ thể cô bỗng chấn động rồi dừng lại.
Họ rơi tới đáy rồi sao?

Đen, không gian chung quanh đen vô cùng tận vây quanh hai người, xòe

tay không thấy ngón, không hề có bất kỳ tia sáng nào, không hề có bất kỳ
thanh âm nào. Màu đen thuần tùy, đen hoàn toàn tới thế, khiến người chìm
trong đó như muốn ngạt thở.

Vân Khinh cảm nhận được mình đang nằm trên người Độc Cô Tuyệt,

hắn đã làm đệm thịt đỡ cô khỏi rơi xuống. Mắt cô nhìn không thấy hắn, chỉ
có thể ngẩng đầu nhìn về màn đêm đen mù mịt phía trước mà quan tâm hỏi.
“Chàng thế nào rồi?”

Không có câu trả lời. Vân Khinh có thể cảm thấy lồng ngực Độc Cô

Tuyệt vẫn phập phồng hơi thở, nhưng lại không nghe thấy tiếng hắn trả lời.
Phút chốc cô trở nên lo lắng, duỗi tay nhằm hướng đầu hắn sờ soạng,
không lẽ bị đập đầu xuống đất rồi. Cô vừa sờ vừa sốt ruột hỏi. “Chàng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.