Vân Thiên Vũ vén rèm ra bên ngoài nhìn quanh, thấy người bên ngoài
xe ngựa ngồi chính là thủ hạ của Tiêu Dạ Thần, liền yên lòng.
Thị vệ này kéo ngựa, trong tối, Tiêu Dạ Thần cùng một thủ hạ khác
nhanh chóng đi tới, trong tay thủ hạ sau lưng Tiêu Dạ Thần xách theo một
người, chính là nhị tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ Vân Thiên Tuyết.
Lúc này Vân Thiên Tuyết hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết xảy ra
chuyện gì.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết,
ta cũng muốn nhìn một chút tối nay mẹ ngươi làm ra âm mưu quỷ kế gì, chỉ
có điều đáng tiếc, cuối cùng đều do ngươi gánh mà thôi, ta cũng muốn nhìn
một chút, khi bà ta nhìn thấy chính bản thân hại con gái, sẽ giải quyết như
thế nào.
Vân Thiên Vũ ý bảo Tiêu Dạ Thần ném Vân Thiên Tuyết lên xe ngựa,
nàng lại bảo Tiêu Dạ Thần lên xe ngựa.
"Ta còn có việc nhờ ngươi làm đây, ngươi đi lên ta và ngươi nói một
chút."
"Được."
Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói, thật cao hứng, hắn rất thích trợ
giúp Vũ Mao.
Chẳng qua Tiêu Dạ Thần chưa kịp lên xe ngựa, chỉ cảm thấy trong
bóng tối, không khí bốn phía đột nhiên đông cứng lại, nhiệt độ trong không
khí giống như lập tức giảm, rõ ràng không phải mùa đông, nhưng lạnh lẻo
giống như ngày đông giá rét.
Sắc mặt Tiêu Dạ Thần đột nhiên tối sầm lại, thật nhanh ngẩng đầu
nhìn xung quanh, thấy trước mặt cách đó không xa có một chiếc xe ngựa