như vậy, thậm chí ngay cả lời nàng trong lúc tức giận nói với Tuyên vương
Tiêu Thiên Dịch cũng truyền về.
Vân Thiên Vũ tức giận nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Tiêu Cửu Uyên,
chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu ta vì tức giận nam nhân cặn bã kia mà nói
ra sao?"
Tiêu Cửu Uyên tự nhiên biết, nhưng mặc dù biết trong lòng cũng cao
hứng, ít nhất hắn so với Tuyên vương tốt hơn nhiều.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Tiêu Cửu Uyên hơi nheo lại đồng mâu nhìn
Vân Thiên Vũ hảo tâm nói.
"Mặc dù ngươi là vì tức giận Tuyên vương điện hạ mới nói ra, nhưng
không cho phép đó là lời trong lòng của ngươi, cho nên bổn vương hảo tâm
nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không được thích bổn vương, đến lúc đó
ngươi sẽ thương tâm."
Mặt Vân Thiên Vũ càng đen hơn, con ngươi sắc bén như đao giống
nhau ánh sáng, bắn thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên trên tháp mềm.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi cho rằng ta sẽ thích ngươi sao?"
Cuồng vọng tự đại như vậy, trong mắt không có người khác, mọi cách
ghét bỏ nam nhân của nàng, nàng sẽ thích sao, đầu óc của nàng không hư
có được hay không.
Vân Thiên Vũ nói, cùng với ánh mắt chán ghét kia, lập tức khiến cho
Tiêu Cửu Uyên mất hứng, hai mắt long lên âm trầm, rét buốt nhìn Vân
Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thấy tâm tình hắn không tốt, cuối cùng thoải mái hơn,
quả nhiên chỉ cần tâm tình không tốt Tiêu Cửu Uyên không tốt, thì nàng
liền tốt a.