"Ngươi cho rằng ngươi có thể nhẹ nhàng đối phó với Vĩnh Ninh Hậu
phu nhân, sau đó toàn thân rút lui sao?"
Vân Thiên Vũ lại lãnh ngạo nói: "Có thể hay không, thử hãy nói."
Giờ khắc này nàng cực kỳ tự tin, trong tay nàng có Linh Thú có đan
dược, tại sao không đối phó Liễu thị được, nếu như khi mới vừa xuyên qua,
nàng có thể sẽ nói không đối phó được, nhưng bây giờ nàng không lo lắng.
Tiêu Cửu Uyên nghe Vân Thiên Vũ nói, cũng không nói thêm gì, chỉ
thản nhiên nói: "Nếu như ngươi cần giúp đỡ, có cho người đến tìm bổn
vương, bổn vương sẽ giúp ngươi."
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Vân Thiên Vũ lập tức hiếu kỳ nhìn về hắn,
mặt trời mọc từ hướng tây sao, có lòng tốt như vậy.
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiên Vũ, không vui nói:
"Bây giờ ngươi là con cờ của bổn vương, nếu như ngươi chết, bổn vương
còn phải đi tìm con cờ khác, quá phiền toái, với lại ngươi quên trên người
bổn vương trúng độc sao, bổn vương còn phải dựa vào ngươi để giải độc
cho bổn vương."
Được rồi, Vân Thiên Vũ nghe lời của hắn, cho rằng hắn giúp nầng làm
chút chuyện cũng không có gì, ai kêu tính mạng của hắn cần nàng cứu đây.
Bên trong xe ngựa hai người không nói thêm gì nữa, xe ngựa một
đường chạy thẳng tới Hoa Y Hạng.
Mà lúc này trong Vĩnh Ninh Hậu phủ, Liễu thị lại hoảng loạn.
Bởi vì bà ta phát hiện không thấy nữ nhi đâu, điều này làm cho Liễu
thị không nói ra được sợ hãi.