liền cho ta biết."
"Được."
Điêu Gia và Tiểu Anh nhanh chóng lắc mình rời đi, sau lưng Vân
Thiên Vũ tuyệt không do dự, thật nhanh đi vào.
Cửa tiểu viện không có khóa, rất dễ dàng bị nàng đẩy ra, trong nháy
mắt này mở cửa, một đạo quang ảnh lóe lên, dừng lại chỗ tối trong cánh
cửa.
Người đến là Hắc Diệu thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên, trong tay Hắc Diệu
mang theo Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Vân Thiên Tuyết
vừa rơi xuống đất, ngân châm trong tay liền xuất ra, một châm đâm tỉnh
Vân Thiên Tuyết, một châm khác có bôi thuốc mê huyễn thần kinh, hai
ngân châm châm vào cơ thể, rất nhanh thu hồi lại.
Vân Thiên Tuyết mơ mơ màng màng, mịt mờ vẫn đi vào.
Hắc Diệu ném Vân Thiên Tuyết xong, xoay người liền đi, Vân Thiên
Vũ đang muốn mượn linh lực rời đi, không nghĩ tới có một quang ảnh bay
tới, ống tay áo vung lên, một đạo linh lực dao động trong nháy mắt quấn
lấy thân thể của nàng, đem nàng mang đi.
Bên trong tiểu viện vẫn như cũ yên lặng không có một chút xíu động
tĩnh.
Người mang Vân Thiên Vũ đi chính là Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu
Uyên thấy Vân Thiên Vũ đến trước mặt, tay duỗi một cái liền lôi Vân
Thiên Vũ bay tới nóc tiểu viện Tây Bắc.
Đợi đến khi hai người ngồi xuống, giọng nói trầm thấp của Tiêu Cửu
Uyên vang lên: "Trong tiểu viện có ba người có linh lực, ngươi cẩn thận
chút."