Vân Thiên Vũ tính toán sẽ đi ngủ, ngoài phòng, một chồn một chim đi
vào.
Điêu Gia lo lắng nhìn Vân Thiên Vũ: "Từ xưa sắc đẹp lầm người a,
chủ tử ngươi ngàn vạn lần không được lỡ một bước chân ân hận nghìn đời."
Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai chủ tử có thể sẽ thích Tiêu Cửu Uyên
người luôn muốn hầm cách thủy nó để ăn, Điêu Gia bày tỏ rất tức giận, cho
nên nó muốn phá hỏng chuyện này.
Tiểu Anh bên cạnh vụng về phối hợp Điêu Gia nói: "Từ xưa mỹ nhân
khó qua ải anh hùng, nếu Tiểu Anh gặp phải một anh hùng, ta cũng sẽ khó
vượt qua, nhưng ta gặp phải tất cả đều là cẩu hùng."
Lời của Tiểu Anh kích thích Điêu Gia, Điêu Gia trợn tròn đôi mắt nhìn
chằm chằm Tiểu Anh, chỉ vào cái mũi của mình nói: "Ý của ngươi là nói
Điêu Gia ta là cẩu hùng."
Vẻ mặt Tiểu Anh ra vẻ đương nhiên trả lời: "Chẳng lẽ không đúng
sao?"
Được rồi, nó thành công chọc giận Điêu Gia, Điêu Gia vỗ móng vuốt
đem nó đè trên đất, sau đó đi lên đạp ngực của nó: "Ngươi còn nói thêm
nữa, có tin hay không bổn đại gia giết chết ngươi."
Hai kẻ dở hơi lại đùa giỡn, Vân Thiên Vũ mệt mỏi một đêm, hiện tại
chỉ muốn ngủ, cho nên lạnh lẽo nhìn hai tiểu gia hỏa kia, khạc ra một chữ.
"Cút."
Hai Linh Thú ngoan ngoãn chạy ra ngoài, không dám lên tiếng nữa.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ mặc kệ chuyện gì, lập tức nhắm mắt lại
ngủ, trước ngủ một giấc hãy nói.