Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Họa Mi ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta không
phải là muốn đuổi ngươi đi, mà là sợ hại ngươi, chuyện đêm qua ngươi
cũng thấy đấy, nếu không phải chúng ta kịp thời chạy tới, ngươi đã không
toàn mạng, ta không muốn ngươi lại bị hại, cho nên mới tính toán thay
ngươi tìm một nhà khá giả, để cho ngươi gả qua, sau này ngươi vui vẻ sống
qua ngày."
Họa Mi lại kiên định nhìn Vân Thiên Vũ, nước mắt chảy càng dữ tợn
hơn.
"Nhưng tiểu thư, ta không muốn lập gia đình, ta từ nhỏ đã cùng tiểu
thư ở chung một chỗ, không có thói quen cùng những người khác ở chung
một chỗ, ta sợ sẽ bất an."
Nhất là sau khi chuyện đêm qua phát sinh, nàng sợ người xa lạ hơn,
nàng vừa nghĩ tới liền sợ, nàng chỉ muốn đợi ở bên người tiểu thư, như vậy
nàng mới cảm giác được an toàn.
Vân Thiên Vũ nhìn nàng càng khóc càng thương tâm, vội vàng đưa
khăn thay nàng lau nước mắt: "Được rồi, được rồi, ta chỉ là nói một chút,
ngươi nếu như một lòng không lấy chồng, ta cũng sẽ không ép ngươi gả,
ngươi nên biết ta không có ý đuổi ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi sau này
thật vui vẻ sống."
Họa Mi khóc cười: "Ta đi theo tiểu thư đã cảm thấy hạnh phúc, lo gì
chuyện sống chết, ta cũng không hối hận."
Bởi vì nàng không biết sợ, nhưng nàng vừa rời khỏi tiểu thư liền cảm
thấy sợ hãi.