Vân Lôi sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ: "Ngươi."
"Mời ngươi trở về đi."
Vân Thiên Vũ ngay cả chữ phụ thân này đều không muốn gọi, sau này
nàng sẽ không kêu loại người cặn bã như hắn là phụ thân, hắn xứng là phụ
thân sao?
Vân Lôi âm trầm, giận dữ nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, từ từ giọng
lạnh: "Vân Thiên Vũ, coi như gần đây năng lực của ngươi mạnh lên được
một chút, bản lãnh lớn chút, cũng đừng quá càn rỡ, ngươi nếu không
thức..."
Vân Lôi vẫn chưa nói xong, Vân Thiên Vũ trực tiếp cắt ngang:
"Không biết ta nói cho Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, hắn sẽ nghĩ như thế
nào?"
Chỉ một câu, những gì Vân Lôi muốn nói bị mắc ngay cổ họng, một
chữ cũng không nói ra được, sau đó hắn vụt một tiếng đứng lên, xoay
người liền đi ra ngoài, khóe miệng nở nụ cười lạnh, Vân Thiên Vũ, ngươi
quá cuồng vọng, phải người cuồng vọng không sống lâu.
Hắn vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, hắn vừa đi, Diệp Gia cùng Họa Mi tiến
vào.
Diệp Gia không giống Họa Mi, nàng xưa nay vô cùng khôn khéo, vừa
tiến đến liền nói: "Vũ Mao, ta xem sắc mặt của Hậu gia, rõ ràng trong lòng
hắn hận ngươi, hơn nữa dường như đang tính toán gì đó, ngươi phải cẩn
thận một chút."
"Ừ, ta biết."
Vân Thiên Vũ vừa nói không để ý tới chuyện khác, mà nhìn về Họa
Mi, phân phó Họa Mi đi bưng một ít thức ăn tới đây, nàng đói bụng rồi, đợi