Liễu thị bị đánh mắt nổ đom đóm, máu tươi ngay khóe miệng chảy
ròng, khóc kêu: "Hậu gia, ngươi đánh ta làm cái gì, ngươi đánh ta làm cái
gì."
Lần này Vân Lôi không lên tiếng, hắn bị tức đến nói không ra lời, mặt
mũi của hắn ta xem ra ném hết.
Vân Thiên Tuyết hướng mẫu thân kêu lên: "Mẹ, ngươi thật hồ đồ a,
ngươi như thế nào cùng lão đạo sĩ kia làm..."
Trong đầu Liễu thị ầm một tiếng vang lên, sau đó thật nhanh cúi đầu
hướng bốn phía nhìn, cuối cùng rốt cục hiểu rõ trên người mình xảy ra
chuyện gì.
Liễu thị hoàn toàn hỏng mất, đầu óc giống như hỗn loạn, ngay cả nghĩ
cũng sẽ không suy nghĩ, bà ta ngẩng đầu nhìn về Vân Lôi cầu khẩn nói:
"Hậu gia, ta không có làm, ta cũng không có làm gì, là có người hại ta, nhất
định, nhất định, nhất định là có người hại ta."
Liễu thị sau khi nói xong, thật nhanh ngẩng đầu nhìn đến Vân Thiên
Vũ đang ở trong đám người xem náo nhiệt, bà ta giống như bị điên chỉ vào
Vân Thiên Vũ gào lên.
"Hậu gia, là nàng hại ta, là nàng, là nàng, nàng chính là ác quỷ đó."
Vân Thiên Vũ bĩu môi, lạnh nhạt nói: "Cái miệng này của phu nhân
cũng thật biết nói chuyện, so với thánh chỉ của hoàng thượng còn hữu dụng
hơn, lúc trước ngươi nói đạo sĩ kia là ác quỷ, để cho Hậu gia bắt hắn ta lại,
hiện tại lại nói ta là ác quỷ, chẳng lẽ ngươi hi vọng Hậu gia cũng bắt ta lại
sao."
Vân Lôi đã không kịp đi để ý tới Vân Thiên Vũ, hắn trợn mắt trừng
trừng nhìn Liễu thị gầm lên: "Tiện nhân, ta muốn giết ngươi."