Liễu thị sắc mặt tái nhợt, liều mạng lắc đầu, đáng tiếc Vân Lôi không
để ý tới nàng.
Toàn bộ hạ nhân trong Vĩnh Ninh Hậu phủ cũng không dám động đậy.
Bất quá Vân Thiên Vũ lại không nhanh không chậm đi theo, đi theo
phía sau còn có Tiểu Linh Đang và Họa Mi.
Vân Thiên Tuyết cũng dẫn nha hoàn cùng đi theo ở phía sau, đi tới
tiểu viện củ mẫu thân nàng ta.
Phía trước Vân Lôi lôi kéo theo Liễu thị sắc mặt khó coi quay đầu
nhìn về Vân Thiên Vũ cùng Vân Thiên Tuyết sau lưng: "Người nào cũng
không cho đi theo."
Nếu như thật sự có cái gì, hắn tính toán tự mình xử lý.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ lại không đồng ý: "Hậu gia lời nói này sai
lầm rồi đi, Hậu phu nhân một mực chắc chắn nói là ta vu oan hãm hại bà ta,
ta sao có thể tùy tiện để người khác vu oan được, tự nhiên muốn tra ra cho
rõ ràng."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong lại nói tiếp: "Nếu như Hậu gia không
để cho ta đi cũng được, có điều ta không thể quản được cái miệng."
Nàng đây là nói cho Vân Lôi, nếu không để cho nàng đi theo, nàng sẽ
nói Liễu thị cùng Nghiễm Dương đạo trưởng vụng trộm.
Vân Lôi thiếu chút nữa bị tức chết, ánh mắt u ám giống như ma quỷ
trong Địa ngục, âm trầm lạnh lẽo vèo vèo, song hắn ta cũng là không nói
cái gì nữa, xoay người kéo lôi Liễu thị liền đi.
Tối nay hắn đã vô cùng mất mặt rồi, nếu như trong sân Liễu thị lục
soát không được gì, hắn còn có thể cứu vãn lại một chút ít mặt mũi, nếu