Bọn họ thật lâu không có cùng người đánh nhau, thật sự là quá tốt.
Thị vệ của Ly thân vương phủ kích động vọt ra, vèo vèo mấy chục đạo
bóng dáng đồng loạt chạy ra, sau đó đứng trước cửa, trong tay trường
thương màu bạc run lên, tức giận nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ ngoài
cửa.
"Người nào, thật là to gan, thế nhưng dám đến Ly thân vương phủ gây
chuyện, rõ ràng là muốn chết, không sợ chết liền hãy xưng tên ra?"
Vân Thiên Vũ thiêu mi, vẻ mặt tự nhược nói: "Các hạ nói sai rồi,
không phải là ta muốn tới gây chuyện, là vương gia các ngươi tìm ta, cho
nên ta mới tới, vương gia nhà các ngươi bắt mấy hài tử vô tội tới đây,
không phải là vì ép ta hiện thân sao? Hiện tại ta tới, để hắn giao mấy đứa
nhỏ ra ngoài, ta nguyện ý lấy mình trao đổi mấy hài tử kia."
Vân Thiên Vũ dứt lời, trước cửa mấy thị vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó
cùng nhau nhìn quản gia Ly thân vương phủ Hạ Hỉ.
Hạ Hỉ ngược lại biết vương gia bắt mấy đứa bé tới đây, hắn vẫn không
nghĩ ra vương gia tại sao muốn bắt mấy tiểu khất cái đây, nguyên lai là vì
bắt cô nương áo choàng này a.
Hạ Hỉ vội vàng quay đầu hướng Vương Phủ chạy đi, vừa chạy vừa
kêu to: "Vương gia, người đến, người ta đánh tới cửa rồi."
Tiêu Cửu Uyên ở trong sân, Tiêu Cửu Uyên nghe Hạ Hỉ nói, trên
khuôn mặt tinh tế như chạm khắc, nồng đậm sát khí, ngón tay nắm chặt,
gân xanh trải rộng, đáng chết đồ hỗn trướng, thật là quá cuồng vọng, đánh
hắn, đá hắn, trộm binh phù của hắn, hơn nữa còn hạ độc hắn, hảo, hiện tại
đánh tới cửa.
"Đi, bổn vương cũng muốn nhìn một chút nàng đến tột cùng có bao
nhiêu cuồng vọng, lại dám đánh tới cửa."