Tiêu Cửu Uyên nghĩ thế, tức giận nói: “Ngươi tháo khăn che trên mặt
ra đi.”
Vân Thiên Vũ cả kinh, hắn muốn nàng tháo khăn che mặt làm gì,
chẳng lẽ nam nhân này hoài nghi nàng.
Nàng đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên lại nói thêm một câu: “Quá
chướng mắt.”
Vân Thiên Vũ nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra gã này chê
khăn che mặt của nàng chướng mắt, chứ không hoài nghi nàng.
“Vương gia, ta sợ sẽ làm ngươi sợ.”
“Bổn vương đã hoàn toàn miễn dịch, cho nên ngươi không cần dùng
khăn che mặt nữa, hãy tháo nó đi.”
Tiêu Cửu Uyên lãnh trầm nói, Vân Thiên Vũ chỉ cảm thấy trái tim nhỏ
bé của mình đang run run. Phải biết rằng lúc trước nàng ở bên ngoài Tử
Trúc hiên, tùy tiện dán một vết sẹo lên trên mặt, nàng không thể bảo đảm
vết sẹo trên mặt không có sơ hở, nếu tháo khăn che mặt ra, liệu gã này có
phát hiện sơ hở không đây.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng suy nghĩ cách làm như thế nào để từ chối
lời của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên đứng đối diện nheo mắt nhìn nàng.
Hai người nhất thời không nói gì.
Đột nhiên trong bóng đêm mơ hồ truyền đến thanh âm bộp bộp, tiếng
động rất mạnh mẽ, thanh âm này rõ ràng là có người đang đập mạnh vào
cửa chính của Vĩnh Ninh hầu phủ. Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ hai
người quay đầu nhìn ra bên ngoài, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Đang có lửa đốt cháy nhà sao? Hay là
tới báo tang.”