Người này đi như vậy có phải nhanh quá hay không, đây là sợ dây họa
vào thân sao?
Nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy Tiêu Cửu Uyên không phải người như
vậy, hắn tuyệt không phải người sợ dây họa vào thân. Gã này chạy trốn
nhanh như vậy làm cái gì chứ?
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, ngoài cửa, Diệp Gia cùng đám người
Họa Mi chạy vội vào.
Diệp Gia vừa vào tới đã nóng vội kêu lên: “Vũ Mao, không xong rồi,
bên kia có không ít người đang đi về bên này, thế tới hùng hồ, tựa hồ như
đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Gia mới vừa nói xong, bên ngoài Tử Trúc hiên đột nhiên vang
lên một tiếng quát lôi đình chói tai: “Vân Thiên Vũ, tiểu tiện nhân kia. Ra
đây chịu chết đi.”
Kèm theo tiếng nói vang dội đó là một tiếng oanh, đại môn tiểu viện bị
người ta đánh bung ra.
Vân Thiên Vũ sắc mặt lạnh lùng nói không nên lời, ánh mắt hơi tối
sầm, xoay người đi ra ngoài, Diệp Gia theo sát phía sau nàng đi ra ngoài, vẻ
mặt không chút sợ hãi. Ngược lại là Họa Mi ở sườn bên kia, khuôn mặt nhỏ
trắng bệch, hoảng loạn khẩn trương mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?
Sao muội lại nghe thấy tiếng nói chuyện giống như là giọng của lão thái
gia, nhưng mà lão thái gia không phải ở bên lão trạch Vân gia sao?”
Vân Thiên Vũ cũng không nói thêm điều gì, đưa tay vỗ vỗ vai Họa
Mi. Điêu Gia cùng Tiểu Anh hai kẻ một tả một hữu theo sát Vân Thiên Vũ
đi ra ngoài.
Hừ, bọn họ tuyệt không sẽ để người khác khi dễ chủ tử bọn họ.