Bất quá cũng không có nói một câu nào.
Bên cạnh Tiêu Cửu Uyên Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu và Hắc Diệu đã
tỉnh hồn lại.
Tiêu Dạ Thần bây giờ không đành lòng nữ nhân xui xẻo này, nha đầu
này hôm nay đã đủ xui xẻo, hiện tại đắc tội với cửu hoàng thúc này của
mình, chỉ sợ còn phải chịu khổ đầu.
Cho nên Tiêu Dạ Thần vội vàng mở miệng: "Vân đại tiểu thư, ngươi
hồ nháo cái gì, tục danh cửu hoàng thúc của ta cũng không phải là tùy tiện
người nào cũng có thể gọi, ngươi chớ kêu loạn."
Hắc Diệu thân là thử hạ thân tín của Tiêu Cửu Uyên rất tức giận,
huống chi hắn còn thấy chủ tử mình tức giận.
Hắc Diệu nghĩ cũng không có nghĩ, thân hình vừa động nhanh như tia
chớp hướng về phía Vân Thiên Vũ, duỗi một cái tay bấm lên cổ Vân Thiên
Vũ, đồng thời trong miệng hắn còn quát lạnh lên tiếng: "Muốn chết, tên chủ
tử nhà ta là ngươi có thể gọi sao?"
Khí lực Hắc Diệu rất lớn, tuyệt không khách khí, ngón tay bấm trên cổ
Vân Thiên Vũ cổ, rất nhanh liền khiến cho sắc mặt nàng chuyển sang màu
đỏ tím, hít vào nhiều thở ra ít.
Bất quá cho dù là như vậy, nàng cũng không có cầu xin tha thứ, chẳng
qua là một đôi mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người trong bóng đêm
giao nhau.
Tiêu Dạ Thần chỉ sợ Hắc Diệu bóp chết Vân Thiên Vũ, vội vàng mở
miệng nói: "Cửu hoàng thúc, nếu Vân đại tiểu thư gọi người, nàng nhất
định là có lời muốn nói, người trước nghe một chút nàng nói gì."