lụa trắng, nhưng cả người nàng toát lên sự thông minh khiến cho mọi người
không thể rời tầm mắt cho đến khi nàng đến giữa đại điện.
Không ít người không nhịn được nghĩ nữ tử này thật sự là đại tiểu thư
Vân Thiên Vũ của Vĩnh Ninh hầu phủ sao? Nàng gần như đã biến thành
một người hoàn toàn khác, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng, thông minh
tài trí, một loại khí chất không thể diễn tả bằng lời.
Lúc này mọi người trong đại điện đều có một ý niệm trong đầu, mặc
dù nữ nhân này bị hủy dung nhan nhưng vẫn rất mê người.
Trong điện, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch nhìn thấy Vân Thiên Vũ
như vậy lại nhớ tới lời Thiên Vũ từng nói dáng vẻ của y không anh tuấn
bằng Tiêu Cửu Uyên, năng lực không mạnh bằng Tiêu Cửu Uyên, tài lực
không nhiều như Tiêu Cửu Uyên, cái gì y cũng không bằng Tiêu Cửu
Uyên, cho nên nàng thà ẩn mình chứ không muốn gả cho y.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ đến điều này, trong lòng vô cùng đau đớn, nhếch
môi tự giễu. Nhưng rất nhanh ánh mắt y trở nên âm trầm, Vân Thiên Vũ,
sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết y mới là người đang ẩn mình chờ thời cơ.
Tiêu Thiên Dịch ở bên này tràn đầy hận ý, Tiêu Cửu Uyên ở bên đó lại
mang ánh mắt âm trầm đáng sợ, bởi vì hắn nhìn Vân Thiên Vũ đi vào từ
cửa đại điện thấy dáng người nhẹ nhàng linh hoạt, cử chỉ giơ chân nhấc tay
của nàng khiến hắn đột nhiên nghĩ đến một người.
Nữ tử đó dám cả gan đánh hắn, đá hắn, dám hạ độc hắn, Tiêu Cửu
Uyên càng nghĩ càng thấy hai người giống nhau. Vẻ mặt hắn dần dần biến
sắc, lửa giận trong lòng bốc lên, hắn nắm chặt bàn tay, hắn cảm thấy hắn bị
người ta đùa giỡn.
Đường đường là Ly thân vương, lại bị người khác đùa giỡn, điều này
khiến hắn vô cùng phẫn nộ.