thổi có lay cũng đổ hết lên đầu thần. Lúc trước đại công tử Vân Hách Vĩnh
Ninh hầu phủ đi khỏi nhà hai ngày, Vân lão thái gia theo Vân gia tổ trạch
tới, không nói câu nào đã ra lệnh cho người giết thần, sau này Vân Hách tự
nhiên xuất hiện, nhưng Vân lão thái gia cũng không buông tha thần, chẳng
những vậy cò cố gắng làm thần bị thương, còn muốn trục xuất thần ra khỏi
gia môn. Nếu không phải Ly thân vương và nghĩa phụ cứu mạng thần, thần
đã không còn sống nữa.”
Vân Thiên Vũ nói, xoay người trầm giọng quát lên: “Thử hỏi người
như vậy, dựa vào cái gì phải trở về, gọi trở về chẳng qua là muốn giết thần,
lẽ nào thần thật sự vào hang hổ chịu chết, thần không ngốc, cho nên thần sẽ
không về Vân gia, từ nay về sau thần và Vân gia ân đoạn nghĩ tuyệt.”
Vân Thiên Vũ mạnh mẽ nói xong, trong điện không ai nói nên lời, ai
cũng đồng tình nhìn nàng.
Vân Lôi há miệng muốn nói, bây giờ nàng trở về Vân gia, sẽ không ai
dám đắc tội nàng, nhất định tôn sùng nàng như khách quý.
Đáng tiếc Vân Lôi chưa kịp nói, một tiếng khóc vang lên trong đại
điện, sau đó một thân hình lao thẳng về phía Vân Thiên Vũ, kéo tay Vân
Thiên Vũ nói:
“Nữ nhi ngoan, con chịu khổ rồi, sau này nghĩa phụ sẽ không để cho ai
bắt nạt con.”
Lão vương gia An thân vương phủ đỏ mắt nói.
Vân Thiên Vũ nhìn lão vương gia gật nhẹ đầu: “Tạ ơn nghĩa phụ.”
Lão vương vỗ vỗ tay nàng, sau đó quay đầu nhìn về phía hoàng đế:
“Xin hoàng thượng hạ chỉ tứ phong Vân nha đầu của thần làm quận chúa.”