đánh đến khi rắn ba đầu nổi đom đóm mắt, khóe mắt chảy ra máu tươi.
Dù như thế, Cửu Vĩ Điêu cũng không có tha cho nó, mà trực tiếp cúi
người, cắn mạnh một cái lên cổ, lần này Cửu Vĩ Điêu đã không phải là
Điêu Gia nhỏ bé, miệng chồn như cái bát lớn, cắn mạnh xuống, bỗng nhiên
người rắn ba đầu run rẩy, cố gắng giãy dụa, muốn tách Cửu Vĩ Điêu đang
hút máu trên người nó ra.
Tiếc rằng nó có giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì, trong chớp
mắt đã nhũn cả người, rơi từ trong không trung xuống.
Mà bên kia, rắn ba đầu đang vây Vân Thiên Vũ lại, thấy lại chết một
con nữa, càng tăng sự tức giận lên, chúng chuyển tất cả tức giận lên trên
người Vân Thiên Vũ.
Ba con rắn ba đầu cùng công kích Vân Thiên Vũ.
Xoạt xoạt, phun hơi thở tanh tưởi ra, lao thẳng về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ không lo nghĩ được gì cả, sao bỗng nhiên Điêu Gia lại
biến thành một con Cửu Vĩ Điêu, vội vàng lấy Linh Lôi đan, dùng linh lực
thúc mở rồi ném về phía một con rắn ba đầu.
Con rắn ba đầu này nhìn thấy Linh Lôi đan, vội vàng tránh đi nhưng
Linh Lôi đan vẫn nổ vào nó, nổ làm cho tất cả da rắn của nó đều bị cháy,
đau tới nỗi nó thè lưỡi kêu khè khè, dùng đuôi quật Vân Thiên Vũ như
điên.
Còn hai con rắn ba đầu khác, mỗi con canh giữ một hướng, thấy Vân
Thiên Vũ tránh được đuôi rắn, đột nhiên một con rắn khác lao lên, mở
miệng rộng ra, dùng sức đớp, bóng người của Vân Thiên Vũ không bị
khống chế, vội tránh ra khỏi miệng của con rắn ba đầu.