May mắn dược liệu thời đại này rất thần kỳ, có rất nhiều dược liệu quý
hiếm có thể trị được phát ban sói, nếu là thế giới trước kia, bệnh này vẫn
còn tương đối phiền.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa bảo Diệp Gia bắt đầu chuẩn bị dược liệu,
sau đó cho người bị nhiễm phát ban sói tiến hành pha thuốc tắm, tiến hành
trừ độc toàn thân, lại phối thuốc và y phục, cuối cùng lấy châm bạc châm
huyệt, từng bước khôi phục hệ miễn dịch trong cơ thể.
Lúc pha thuốc tắm cho người thứ ba, Vân Thiên Vũ lại ra tay cứu
chữa cho bệnh nhân thứ ba. Bệnh nhân thứ ba bị trúng độc, trúng Quỷ Diện
Ngô Công độc, khuôn mặt biến dị đáng sợ, phảng phất như mặt quỷ. Mà
khuôn mặt ấy cứ mỗi canh giờ lại méo mó một lần. Người trúng độc đau
khổ không thể tả.
Trước mắt cũng chưa phát thời điểm độc phát, cho nên bệnh nhân vẫn
hơi chịu được một chút. Chỉ là vẫn đau khổ như vậy.
Thấy Vân Thiên Vũ ra tay vừa nhanh lại ổn, trong thời gian rất ngắn
chữa trị được hai bệnh nhân.
Người này hình như thấy được hi vọng kêu lên: “Cứu ta, cứu ta.”
Vân Thiên Vũ nhìn hắn ta nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ cứu ngươi.”
Vân Thiên Vũ đã vén lụa đen trước mặt lên, lộ ra vết sẹo bên dưới.
Nhưng vết sẹo mặt này của nàng so với người trúng Quỷ Diện Ngô
Công độc còn tốt hơn nhiều.
Cho nên người nhìn thấy khuôn mặt nàng, tuyệt đối không sợ, trái lại
lại nhìn thấy ánh mắt kiên định và hi vọng của nàng, dùng sức gật đầu, toàn
lực phối hợp với Vân Thiên Vũ khám và chữa bệnh.