không có biện pháp hạ độc hại ta, bởi vì ta chỉ cần ngửi một cái, cũng biết
người nọ có hay không hạ độc."
Vân Thiên Vũ dứt lời, đám người Tiêu Cửu Uyên đã đi, tâm Vân
Thiên Vũ lạnh lẽo, xem ra nàng thất bại.
Nàng vô lực nhắm mắt lại, cũng không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Cho đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân, có người đi tới bên
cạnh nàng, trên cao nhìn xuống nhìn nàng, thanh âm lãnh khốc không mang
theo một chút tình cảm vang lên.
"Ngươi nói ngươi am hiểu y thuật."
Giọng nói của Tiêu Cửu Uyên đột nhiên vang lên ở bên tai Vân Thiên
Vũ, trong lòng nàng vui mừng, toàn thân giống như có nhiều hơn một chút
sức lực, nàng thật nhanh mở mắt ra, liền thấy con ngươi Tiêu Cửu Uyên
thâm trầm nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ lập tức dùng sức gật đầu: "Không sai, ta am hiểu y
thuật, cho nên người bình thường nếu muốn hạ độc ta, là tuyệt đối không
thể nào, ngược lại ta có thể nhìn ra một chút tay chân của người này, như
vậy dễ dàng trợ giúp vương gia bắt được chủ mưu thực sự phía sau màn."
Vân Thiên Vũ nói xong nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, không biết
Tiêu Cửu Uyên sẽ đồng ý hợp tác với nàng không.
Tiêu Cửu Uyên cũng không có trả lời Vân Thiên Vũ ngay, ngược lại
khóe môi vẽ ra chút quỷ quyệt, u lạnh mở miệng nói: "Có người đến, trước
hết để cho bổn vương xem một chút ngươi có hay không tư cách làm Ly
thân vương phi."
Lời nói của hắn vừa rơi dứt, thân hình vừa động, phảng phất lưu quang
tựa như biến mất ở trong bóng đêm.