“Kho dược của Thiên Mộc sơn trang ta chỉ có thể tìm được bảy loại
trong đó, nếu thêm hoa linh quỳ tám cánh thì là tám loại.”
Thiên Mộc sơn trạng liền một lúc mà có thể lấy ra được tám loại dược
liệu quý hiếm thì đã thuộc về loại khó có được rồi.
Nhưng nếu không có mười loại, vậy căn bản không thể giải được độc
của Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ bắt đầu lo lắng, nhưng cuối cùng nghĩ một lúc liền từ
trong nhẫn Phương Linh lấy ra được đan dược bảo vệ trái tim, cho Tiêu
Cửu Uyên uống trước. Sau đó lại lấy ra ngân châm đâm vào tám huyệt vị
lớn trước ngược của Tiêu Cửu Uyên.
Cuối cùng nàng trầm giọng hạ mệnh lệnh: “Nhanh chóng khởi hành về
kinh, ngựa không ngừng vó trở về Kinh Thành.”
Bạch Diệu nhìn vẻ mặt của Vân Thiên Vũ liền biết tình huống chủ tử
nhà mình rất nghiêm trọng, sắc mặt thay đổi mấy lượt liền dìu Tiêu Cửu
Uyên quay người rời đi.
Người của Thiên Mộc sơn trang đằng sau đã lấy được hoa linh quỳ
tám cánh. Hoa linh quỳ tám cánh được đặt trong một cái hộp gỗ xanh, hộp
gỗ xanh đó nhìn vào như vẫn còn tươi mới vậy.
Quân Hạo Thiên đi đến đặt vào trong tay của Vân Thiên Vũ, nói:
“Đây là hoa linh quỳ tám cánh cần gỗ sống nuôi dưỡng, con cẩn thận cất kĩ,
nhớ đừng có mở ra. Bởi vì khi mở ra thì bắt buộc phải dùng ngày, nếu
không dùng ngay thì hoa linh quỳ tám cánh sẽ mất đi hiệu lực.”
“Con biết rồi, sư phụ.”
Vân Thiên Vũ cẩn thận nhận lấy cất kĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía
Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, sư mẫu, đợi