Tiêu Dạ Thần nhìn nàng nói: "Ngươi đừng gọi ta Tiêu thế tử, vẫn
giống như trước gọi ta Tiêu Dạ Thần đi, tự tại chút."
"Hảo, Tiêu Dạ Thần, ngươi cần phải trở về."
Tiêu Dạ Thần ngẩng đầu nhìn bóng đêm, quả thật không còn sớm, nên
về nghỉ ngơi, bất quá hắn nghĩ tới Vân Thiên Vũ nướng thỏ dưới mặt đất,
đột nhiên muốn nếm thử một chút thỏ này có tư vị gì.
"Ta muốn nếm thử một chút chân thỏ."
"Hảo, cho ngươi một cái."
Vân Thiên Vũ đồng ý, kế tiếp ba người cũng không nói lời nào, cho
đến khi thỏ chín, Vân Thiên Vũ từ dưới đất đào thỏ lên.
Thỏ lúc trước chôn dưới đất nướng, không có mùi vị gì, nhưng một
khi lấy ra ngoài, mùi thơm kia lập tức quyến rũ con sâu tham ăn trong
người, Tiêu Dạ Thần và Họa Mi hai người mắt ngóng trông nhìn chằm
chằm con thỏ trong tay Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ xé một bắp đùi cho Tiêu Dạ Thần, lại xé một bắp đùi
cho Họa Mi, sau đó ba người ở trong bóng tối dưới ánh trăng, ăn thịt thỏ.
Tiêu Dạ Thần vừa ăn vừa than thở: "Ăn ngon, thật là thơm, ta chưa
từng ăn chân thỏ thơm ngon như vậy."
Họa Mi cũng liền ngay cả gật đầu: "Là, tiểu thư thủ nghệ thật sự là quá
tốt, ăn quá ngon."
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng nói: "Thỏ bên ngoài dùng nửa chi
liên lá sen bao quanh, trong bụng tăng thêm mấy thứ hương liệu, nướng ra
ngoài tự nhiên thơm, bây giờ thời gian vội vàng, nếu có chuẩn bị chu đáo,