Trong thính đường người tất cả đều kinh sợ, Vân Lôi phản ứng kịp sợ
hãi kêu: "Tuyết Nhi không cần."
Tiêu Thiên Dịch thân hình vừa động ngăn cản Vân Thiên Tuyết, hắn
đưa tay liền ôm lấy Vân Thiên Tuyết, bất mãn khiển trách Vân Thiên
Tuyết.
"Tuyết Nhi, ngươi đang làm gì, chuyện này không có quan hệ gì với
ngươi, tỷ tỷ của ngươi muốn hận thì hận ta đi."
Vân Lôi cũng theo sát Tiêu Thiên Dịch mở miệng: "Tuyết Nhi, chuyện
này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi lại không phải cố ý."
Liễu thị cũng đứng lên khuyên: "Tuyết Nhi, ngươi nếu có chuyện
không may, khiến vương gia làm sao bây giờ? Vương gia sẽ càng thương
tâm hơn. , "
Tiêu Thiên Dịch gật đầu tán thành lời nói của Liễu thị: "Đúng, Tuyết
Nhi, chuyện này là chuyện của bổn vương, bổn vương sẽ cùng tỷ tỷ của
ngươi giải thích, chuyện này cùng ngươi không có nửa điểm quan hệ, ngươi
cũng không cần tự trách, chuyện này bổn vương tới xử lý, ngươi không cần
xen vào."
Tiêu Thiên Dịch nói xong liền nhìn về hai tỳ nữ Hải Đường và Thủy
Tiên ở một bên gian phòng.
Hai nha đầu này đều là người của Vân Thiên Tuyết, hết sức khôn khéo
thông minh.
Tiêu Thiên Dịch ra lệnh hai tỳ nữ: "Đở tiểu thư nhà các ngươi đi về
nghỉ."
Hải Đường cùng Thủy Tiên hai người cung kính lĩnh mệnh: "Dạ,
vương gia."