Bây giờ gã quá hay rồi, lại giết hết những người có linh lực.
Tưởng hoàng hậu thật sự muốn tát vào mặt tên Tiêu Thiên Ngự đang
khóc lóc thảm thiết: “Con, thực sự con khiến mẫu hậu quá thất vọng, Thiên
Ngự.”
Tiêu Thiên Ngự nghe xong lời Tưởng hoàng hậu nói, càng khóc lóc
thảm thiết, gã cũng vô vùng hối hận.
Lúc trước gã đã cẩn thận sắp xếp, tưởng rằng sẽ không thể có bất ngờ
gì, gã cho rằng gã dùng ma hồn trận có thể khống chế được Phượng Vô
Nhai, và lam linh cường giả có thể giết chết Vân Thiên Vũ, nào ngờ lam
linh cường giả lại bị Tiêu Cửu Uyên giết chết.
Gã rất hối hận: “Mẫu hậu, người phải giúp con, bây giờ con không còn
gì cả.”
Tiêu Thiên Ngự nói xong, có chút điên cuồng, quay người đứng dậy,
mắt đỏ ngầu: “Con không cam lòng, con đã cố gắng nhiều năm như vậy,
vẫn luôn liều mạng cố găng để cho ông ta nhìn thấy, con dễ chịu lắm sao?
Tại sao con không phải là hoàng đế, con phải làm hoàng đế.”
“Mẫu hâu, người phải giúp con.”
Vẻ mặt Tưởng hoàng hậu vô cùng bất đắc dĩ nhìn thái tử Tiêu Thiên
Ngự: “Ngự Nhi, con điên rồi, con đã như vậy làm sao có thể làm hoàng
đế.”
Tiêu Thiên Ngự quay người quát: “Giết ông ta, giết ông ta sẽ có thể
làm hoàng đế, con chính là hoàng đế, chỉ cần giết ông ta.”
Mặc dù Tiêu Thiên Ngự không nói là giết ai, nhưng Tưởng hoàng hậu
hiểu ý của gã, sắc mặt trắng bệch, giơ tay bịt miệng Tiêu Thiên Ngự, lạnh